Chap 101
Đã bao giờ, khi các bạn lần đầu tiên nghe một bài hát trong khung cảnh ở rừng dương bãi biển, và sau này ngồi nghe lại bài đó qua loa hay qua headphone laptop rồi đem so sánh với nhau chưa? Với tôi, ấn tượng đầu tiên rất quan trọng, và chính nó tạo nên sự khác biệt cho cùng một bài hát ở các quang cảnh khác nhau, và chỉ khi nghe bài hát đó tại chính nơi mà lần đầu tiên được nghe nó, thì tôi mới cảm nhận lại được trọn vẹn cảm xúc như ngày nào, như là ngược dòng thời gian về quá khứ vậy, chúng rõ mồn một!


Đó là một ngày gần trưa nắng gắt, tôi và Vy ngồi trên dải cát trắng phủ đầy bóng râm của rừng dương, không gian tĩnh lặng, chỉ có tiếng sóng biển rì rào và gió thổi nhẹ vi vu qua tai, biển lấp lánh ánh nắng như những tia sáng bốn góc sao trời.

- Nè, N một bên, Vy một bên! – Vy chìa 1 đầu headphone cho tôi.
- Nay có màn nghe nhạc nữa à? – Tôi cười cười cầm lấy rồi gắn vào tai.
- Bài này đảm bảo N chưa nghe! – Em ấy nheo mắt.
- Của ai hát vậy? – Tôi tò mò.
- Đan Trường! – Vy đáp.
- Èo, bài nào của Đan Trường N cũng nghe hết rồi! – Tôi tự tin nói.
- Riêng bài này thì chưa đâu! – Vy để ngón tay lên đầu môi, cười bí ẩn.
- Để rồi xem! – Tôi vênh mặt đầy thách thức.

Quả đúng là bản này tôi chưa hề nghe qua thật, giai điệu mở đầu là tiếng đàn Violon cao vút lúc trầm lúc bổng, vừa kiêu hãnh vừa dịu ngọt, nhịp đệm của Guitar bè bên dưới làm nền, và tiếng rì rào của biển bên tai, gió nhè nhẹ mát.

“ Tình yêu đâu chỉ đến với những phút giây mơ mộng…tình không như mơ ước mà đợi mong tìm thấy …. “

Với tôi, lúc này là một khoảnh khắc bất tận không thể nào quên được trong đời, và bài hát này, tôi đã tự nhủ rằng chỉ nghe lại nó khi nào tôi ở biển thật sự, vì chỉ khi nghe nó cùng với tiếng sóng biển rì rào, tôi mới như được sống lại những giây phút này.
- Bài này hay ha?
- Ừ, đúng là N chưa nghe thật!
- Hì, thích đoạn Violon ghê á!
- Ừa, nghe là lạ, giờ mới biết đấy!
- Ông suốt ngày game với truyện, biết gì đâu, hứ!
- Oan uổng quá, còn ăn với ngủ nữa chi, hề hề!
- Xí, vậy cũng nói được!
- Ko nói hông lẽ im ^^!
- ………….!

Những cành dương xào xạc, tiếng chim hót vang lên lảnh lót phía trên cao, biển lấp lánh nắng, xa xa là hai người dân chài đang chèo thúng ra biển đánh lưới gần bờ.
- Ông nhân vật trong bài này yếu đuối quá!
- Sao mà yếu đuối?
- Thì khóc thầm đó, rồi làm tình nhân lặng lẽ nữa!
- Èo, ngon ở trong hoàn cảnh đó đi rồi biết!
- Nếu một ngày N cũng bị như vậy, thì sẽ làm gì nhỉ?
- Không có đâu, hê hê!
- Sao biết không có?
- Ớ…..ý gì đây cô nương?
- Thì hỏi thôi mờ, nói Vy nghe thử đi!
- …Chẳng biết nữa, chưa nghĩ đến bao giờ!
- Thì giờ nghĩ thử xem!
- ………..!
- Sao, nghĩ lâu dzạ?
- Ra rồi!
- Nói nghe đi, hì hì!
- N sẽ không khóc thầm, ko làm tình nhân lặng lẽ!
- Vậy chứ làm gì?
- Khóc rống lên, rồi đi oánh ghen rùm beng lên, hê hê!
- Thấy ghê, chẳng ra dáng đàn ông chút nào!
- Còn đỡ hơn khóc thầm, y chang đàn bà con gái!
- Hứ, so sánh khập khiễng!
- Ai bảo hỏi tùm lum chi!
- Hỏi tình cảm mà kêu tùm lum >”
- Hỏi xui chứ tình cảm gì!
- Sao mà xui?
- Thì….xui chứ sao, hỏi hoài!

Tôi đỏ mặt tía tai, gãi đầu lia lịa, Vy ngơ ngác ngồi nhìn, đâu biết nãy giờ tôi chỉ nói cho cứng miệng vậy thôi, chứ nếu phải bị như người trong bài hát, thật tôi cũng chẳng biết phải làm sao nữa, hỏi chi mà oái ăm quá thể!
- Giờ này trưa nắng người ta ra biển chi vậy N? – Vy thắc mắc.
- Ra nghe nhạc chứ chi trời! – Tôi trố mắt ngạc nhiên.
- Khùng quá, đang hỏi 2 người ngồi trên thúng kìa! – Em ấy cười cười đập vai tôi.
- À, ra kiếm ăn! – Tôi nhìn theo hướng tay Vy chỉ.
- Trưa nắng mà ăn gì? – Em ấy tò mò.
- Thì…bắt cá tôm, câu mực! – Tôi lúng búng đáp bừa.
- Xaọ! – Vy bĩu môi.
- Sao xạo? – Tôi sầm mặt.
- Người ta câu mực ban đêm, ai câu ban ngày chứ? – Em ấy nheo mắt tinh quái.
- Thì…thì…câu cá…! – Tôi ngượng chín người.
- Hứ, biển toàn sóng, câu cá gì? – Vy nhún vai.
- Cá mập, cá voi, thuồng luồng, rồng biển, hừ! – Tôi đâm quạu nói càn.
- Í…hung dữ ghê nha! – Em ấy nhìn tôi, vờ kinh hãi.
- Vậy còn chưa sợ nữa mà! – Tôi hừ mũi.
- Thôi mờ, em sợ chàng rồi mờ, hì hì! – Vy che miệng cười khúc khích.
- Quê à nha, búng trán giờ! – Tôi đe doạ.
- Thách, búng trán tui véo hông khỏi thả ra luôn! – Em ấy vênh mặt bướng bỉnh.
- Á à, hôm nay dám bật lại trẫm à? – Tôi giơ tay ra chuẩn bị búng chóc.
- Nè, búng đi! – Vy đưa mặt sát tới tay tôi.

Nhìn gương mặt dễ thương cận kề trước mắt, tôi…nổi máu, kê luôn mặt tôi sát tới.
- Ấy…làm cái gì đấy?
- ………này thì……!
- Ra…chách….!

Tôi ôm má, dù chỉ bị tát nhẹ nhưng cũng đủ bất ngờ.
- Hung bạo, hung dữ….hung tàn, vũ…thê! – Tôi một tay ôm má, một tay chỉ trỏ loạn xạ.
- Ai bảo, sàm sỡ! – Vy lúc lắc mái đầu, bĩu môi đáp.
- Nhớ nhé, thù này sẽ trả! – Tôi sầm mặt.
- Chừng nào trả? – Em ấy cười lém lỉnh.
- Lát nữa, rồi coi! – Tôi gằn giọng.
- Không có cơ hội đâu! – Vy nói.
- Sao biết? – Tôi ngơ ngác.
- Tại giờ về òi, hì hì, trưa rồi ông hai! – Em ấy cười rũ rượi.
- Ớ….! – Tôi chảy dài mặt ra, nom thảm đến tội.

Quả thật là đã gần trưa đứng bóng rồi, nguyên cả bãi biển giờ hầu như còn mỗi hai đứa tôi, cây lá chim chóc cũng lặng im như nghỉ trưa, chỉ có sóng biển vẫn rì rào muôn thuở.

- Về há?
- Khoan, nghe lại bài này lần nữa đi!
- Hì, biết là N thích mà!

“ Biết em đổi thay sẽ lãng quên một người…Tình sao luôn trái ngang, riêng mình anh “

Âm thanh vĩ cầm cao vút giữa buổi ban trưa nắng gắt, bầu trời xanh ngắt một màu không chút gợn mây, cũng là xanh, nhưng màu xanh của đại dương chẳng bao giờ trùng màu với bầu trời, phải chăng chỉ bởi vì do mỗi đường chân trời chia cắt?

Chap 102
Sáng chủ nhật, 5 thằng bọn tôi kéo lên nhà L đội trưởng, tranh thủ làm cho xong cái cổng trại đã gần hoàn thành, vì tính từ hôm đầu mua vật liệu đến nay đã hơn 2 tuần rồi, còn độ 1 tuần nữa là sẽ dự hội trại chính thức, bữa nay bọn tôi nhất quyết hoàn tất cổng trại, và sẵn dựng luôn lều thử ngoài sân.
- L ơi L à…hú…u…! – Thằng D tru tréo.
- Mở cửa L ơi! – K mập rung rung ở khoá đập vào cổng sắt.
- Nghe rồi các bốooo….! – Thằng L nhăn nhó bước từ trong nhà ra.

Bọn tôi đứng dòm cổng trại đã gần hoàn chỉnh, trước đó phải mất cả tuần để dựng lên khung xương, mất 5 ngày để làm phần chân vững chãi có móng bấu ra sau, mất thêm gần 3 ngày để thống nhất bảng tên lớp trên cổng trại và các hoa văn trang trí xung quanh chỉ vì Tiểu Mai và Vy như nước với lửa, ý kiến của nàng nào cũng đúng dù chẳng bao giờ hợp nhau, mất trọn 1 ngày hôm qua để ngồi vót tre thành các nan mỏng, sơn màu lên để xếp thành chữ “ Chi đoàn 10A1 “.

- Giữ chặt cái tre, tao khoan đấy! – Thằng L cảnh báo thằng C đang ngơ ngác vì tôi ngồi gác chân uống Sting phè phỡn kế bên.
- Ò…ê để tao miếng với mậy! – Nó quắc mắt nhìn tôi.
- Ờ, giữ cho nó khoan đi, tí cho mày chai khác! – Tôi gật gù.

Công đoạn khoan tre cũng mệt mỏi ko kém, vì phải canh thật chính xác, lệch một chút là tí vặn ốc ko vô, bỏ cả cây tre chứ chẳng chơi, tỉ mỉ tẩn mẩn gần hết buổi sáng mới xong tất cả.
- Rồi, giờ tháo ra toàn bộ! – L đội trưởng nói.
- Chi, điên à? – Thằng T trố mắt.
- Tháo ra rồi ôm ra sân sau, canh thời gian ráp lại chứ mậy! – K mập đồng tình.
- Rồi, lẹ lên! – Tôi xua tay.
- On your mark, go! – Thằng D cà khịa.

Tay chân 6 ông nhanh thoăn thoắt y chang những thợ mộc lành nghề thứ thiệt, làm như gió cuốn, tất cả đều “ đồng nhất một lòng, hoà thuận một nhà “.
- Thằng điên, sao mày đè tay tao?
- Ahhhhh, thằng L nó cột kẽm vô tao này!
- Tránh ra cho tao đóng đinh, tao đập vô tay mày giờ à nha!
- Thằng N trốn ra uống nước kìa tụi bây!
- Ngồi yên coi, loi choi như con giòi!
- Cái thằng mập, con ốc sau lưng mày kìa!
- Oá…oá…sứt miếng da, máu tuôn xối xả đây này…!
- Mày ngon cột lần nữa đi, thấy tao cầm cái gì đây ko? Búa, là cái búa đấy!

Mất 45 phút hụt hơi cả thể lực lẫn cái mồm vì đấu khẩu, bọn tôi quệt mồ hôi nhìn cổng trại sừng sững tuyệt vời trước mắt, bảng tên lớp chễm chệ phía trên đầu, các dãy ruy băng và chong chóng dùng gió trời đeo lấy xung quanh, cờ tổ quốc cắm bên trên.
- Xong, giờ dựng trại thử, bắt đầu tính giờ! – Thằng Q ra hiệu.
- Ok men! – Bọn tôi gật đầu.

Tôi, thằng L, thằng T, K mập giữ cột lều lớn nhất, thằng C và thằng Q căng tấm bạt ra thành 4 góc, đóng tre xuống đất.
- Mày leo lên trên cao xem đều hết chưa D? – Tôi hất hàm.
- Sao tao phải leo? – Thằng D rụt cổ.
- Bữa mày leo cây khế giỏi thế cơ mà! – Thằng T bơm đểu.
- Cái này là cây tre, trơn nhách sao tao leo! – Thằng D lắc đầu.
- Cứ leo đi, bọn tao vịn cho! – K mập nói hùng hổ.

Thằng D xuôi xị, tần ngần chút rồi bám vai bọn tôi mà leo lên cây tre to tổ bố đồng thời trơn nhẵn.
- Đợi nó trèo lên gần bằng cây khế, cả đám thả tay ra nha! – Thằng L tinh quái thì thầm.
- Hề hề, nói nhỏ thôi! – Tôi khoái chí tử.
- Thả xong chạy liền nhá! – Thằng T hùa theo.
- Ê, tao tới đỉnh cây rồi, bốn góc đều hết….ớ…cái….aaaaa…aaaa ….! – Thằng D la thất thanh, ôm cái trụ tre giờ đã không còn ai giữ chân, đang nghiêng dần xuống sân, bọn tôi đã tót ra xa đứng dòm.
- Phịch…oá….á……! – Thằng D ôm mông nằm lăn lộn trên đất la bài hãi.

5 thằng tôi phá ra cười sằng sặc, ôm bụng mà thở dốc, cười sùi cả nước mắt nước mũi.

Tôi ngồi trên cây mận, hái từng chùm chuyền xuống cho thằng C và thằng T ở dưới, K mập và thằng L ngồi giã muối ớt, thằng Q đứng dưới chỉ điểm trái nào to ngon, thằng D vẫn xị mặt xoa xoa mông.
- Mận nhà mày Thạch Sanh trồng hả L? Mới hái hôm qua, bữa nay đã ra trái lại, mà ngày nào tao cũng nhớ vặt trụi hết mà ta! – Tôi nói vọng xuống.
- Thạch cái đầu mày, giống tốt nó thế! – L đội trưởng nạt.
- Hay là lúc tụi tao về, mày ra chợ mua rồi lấy keo dán sắt dán lên cành? – Thằng Q nheo mắt cà khịa.
- Trông tao cũng rảnh quá hả mậy? – Thằng L lắc đầu.
- Đây, trái to nhất cho thằng D, tổ quốc ghi công mày! – Tôi cười cười chuyền mận cho thằng D vẫn còn nhăn nhó vì bị xử ác.
- Hừ, đừng hòng hối lộ tao! – Miệng nói, tay cầm, rồi cái miệng nhai, bó tay thằng D.
- Thế là tính cả cổng và lều, dựng xong hết mất tầm 45 phút! – K mập vừa nhai nhồm nhoàm vừa nhẩm tính.
- Cái này là sân nhà, lên đó lạ nước lạ cái, chắc lâu hơn! – Thằng T đáp.
- Trên đó cũng vậy à, trừ hao thêm 15 phút là cùng! – Tôi nhún vai đáp.
- Mà mấy bữa nay hông thấy tụi con gái lên nữa ha? – Thằng C thắc mắc.
- Thì trang trí xong rồi, giờ ở nhà lo mua đồ lên đó nấu ăn thôi! – Thằng Q trả lời.
- Ờ, thiếu tụi con gái cũng chán! – Thằng T ỉu xìu.
- Đểu, mày nhớ em Trúc Mai thì nói đại đi! – L đội trưởng nheo mắt.
- Điên à! – Thằng T sầm mặt.
- Bố biết hết rồi, hề hề! – Thằng L cười ngoan cố.
- Trúc Mai thích thằng N mà, giành làm chi cho mệt! – Thằng D đột ngột lên tiếng.
- Cái gì? – Thằng C phun luôn hột mận ra ngoài.
- Bệnh à? Hay mày nãy mày té đập đầu xuống sân? – Tôi vừa kinh hãi vừa sừng sộ.
- Bệnh quái gì, nhìn thái độ biết ngay! – Thằng D vẫn nhất mực gan lỳ.
- Ờ, tao cũng thấy hình như vậy! – Thằng Q gật gù.
- Ê hông chơi đểu nha, tính chơi tao với em Vy hả? – Tôi xua tay la bài hãi.
- Chơi gì, chỗ anh em nói thật, mày liệu sao thì liệu! – Thằng L trầm ngâm.
- Chậc, kẻ ăn ko hết, người lần ko ra! – Thằng T lắc đầu ngán ngẩm.
- Bớt giỡn đi tụi mày! – Tôi nhăn mặt.
- Nhìn vào biết ngay, em nó quan tâm mày thế kia mà, giữ cặp đến giờ về, rồi nào là bí kíp Anh văn riêng, rồi…..! – K mập lẩm bẩm.
- Rồi gì nữa? – Thằng C ngồi nhấp nhổm.
- Tao biết luôn, mày cứ nói típ đi mập! – Thằng L khoát tay.
- Cái quái gì nữa? – Tôi trố mắt.
- Mày ko để ý thấy là Mai với Vy, lúc nào cũng khắc khẩu nhau à? – K mập nháy mắt.
- Thì sao? – Tôi ngơ ngác.
- Do mày chứ sao! – Thằng Q chêm vào.
- Công nhận mày giỏi, nhưng sao mấy chuyện này mày ngu quá thánh à! – Thằng D lắc đầu thở dài.
- Tao ngu gì? – Tôi đâm chột dạ.
- Từ từ tự mày biết, nói với mày bây giờ như vịt nghe sấm! – K mập nhún vai.
- Ớ….cái quái gì…! – Tôi lúng búng, chẳng hiểu mô tê gì sất.

Bữa sáng làm trại kết thúc bằng phiên toà buộc tội tôi mà ko có lấy một luật sư bào chữa, chỉ có quan toà và 4 công tố viên xung quanh, mỗi tôi là bị cáo, và cái lí do xử án cũng hết sức nhảm nhí, chỉ vì theo lời bọn nó, thì Tiểu Mai cũng có ý với tôi.

Nhưng có trời mới biết, tại sao nếu nàng đã thích tôi thì sao lúc đầu còn làm mặt lạnh, rồi đến Tết lại đi với bạn trai, rồi lúc thì giận đùng đùng hành hạ tôi lên bờ xuống ruộng mấy phen thất điên bát đảo, quay như chong chóng, rõ là vớ vẩn, bọn thằng L chỉ biết ăn ốc nói mò, tôi tặc lưỡi đạp xe về, ôm một bụng đầy hoang mang vì phiên toà xét xử vừa rồi và trống rỗng…vì đói ko có hột cơm nào vô bụng!

Chap 103
Chiều chủ nhật, tôi đang nằm hóng mát trên sân thượng, tụng cho xong bài kiểm tra Công dân ngày mai thì mẹ tôi gọi dưới nhà.
- N ơi, xuống đây!
- Dạ….! – Tôi uể oải bò ra khỏi ghế dài.

Xuống dưới nhà, tôi thấy chị Hoà gọi mẹ tôi bằng dì đang ngồi ở phòng khách.
- A…chị Hoà, lâu quá mới tới chơi nha! – Tôi tươi cười chào chị.
- Chà, N bữa nay lớn tướng ghê ta! – Chị gật đầu.
- Đến lâu chưa chị? Có dẫn nhóc Bột…! – Tôi kéo ghế ngồi xuống, chưa kịp nói hết câu.
- Ahhhhhh….cậu N…! – Nhóc Bột con trai chị Hoà, vừa la vừa chạy đến chỗ tôi, nhảy cẫng lên, rồi trượt chân té cái ạch, may mà nhẹ hều.
- Đấy, bảo rồi! – Chị Hoà lắc đầu bồng cu cậu lên.
- Ẵm…ẵm con…cậu N..! – Nhóc Bột ngọng nghịu rướn về phía tôi.
- Chị để em! – Tôi nhấc bổng cu cậu lên – Chà, nặng ha!
- Con dẫn Bột đi chơi xem, lâu lâu nó mới qua đấy! – Mẹ tôi từ dưới nhà đi lên.
- Dạ, em chở nó đi dạo chút nha chị, ngồi chơi với mẹ em! – Tôi dắt xe ra, nhóc Bột níu chân lục tục chạy theo.
- Ừ, 2 chú cháu đi cẩn thận! Chị Hoà cười gật đầu.

Trong đám con cháu họ hàng nhà ngoại thì anh em tôi cưng nhóc Bột con chị Hoà nhất, cu cậu mới 6 tuổi nhưng người tròn lẳn mà chắc nịch, 2 má phúng phính nhìn bắt ghét, chỉ muốn véo mãi, mặc quần lúc nào cũng trễ rốn ra, cái bụng xệ xuống, chạy ngúc ngắc qua lại nhìn buồn cười ko chịu được, lúc mới sinh ra ai cũng đùa nhóc này được tắm trong bột mì nên nước da trắng bóc, tên gọi nhóc Bột ra luôn từ đó.
- Đi đâu dzị cậu? – Nhóc Bột ôm lưng, ngồi sau xe tôi hỏi.
- Ra biển chơi hen! – Tôi cười cười.
- Dạ…ra con bắt rùa dzề nuôi! – Cu cậu khoái tít mắt.

Chiều chủ nhật biển khá đông, nhà nhà ra tắm biển, con nít chạy chơi giỡn cũng nhiều, nhóc Bột thấy thế khoái lắm, muốn tuột khỏi tay tôi mà nhảy xuống nhập bọn.
- Từ từ, ra kia mới có rùa con! – Tôi thả cu cậu xuống đất, dẫn tay đi ra bãi cát phía xa.
- Ứ…thích chạy hơn! – Cu Bột nằn nì.
- Ra kia rộng hơn, chạy thích lắm! – Tôi cười, xoa đầu nó, nhất quyết dẫn ra chỗ vắng hơn, chứ ở đây đông quá, lỡ lạc tìm không ra thì khổ.

Tôi ngồi trên thảm cỏ xanh sau lưng sân golf Novotel, nhóc Bột khoái chí chạy lăng xăng hết nghịch nước rồi dòm lom lom xuống cát xem mấy con còng và ba ba nhỏ đang đào lỗ dưới nền cát biển, tôi cứ chốc chốc lại để mắt nhìn chừng cu cậu xem có chạy hẳn xuống biển hay lạc đâu ko, mà cứ cười mãi vì nhóc này hễ chạy nhanh là 2 chân quíu vô nhau té cái ạch, rồi cũng ngồi bật dậy nhanh như lúc té, phủi phủi rồi chạy giỡn tiếp, nhìn cái bộ mũm mĩm mà phì cười mãi.

Tôi ngồi nghĩ ngợi vẩn vơ, hồi nhỏ tôi cũng suốt ngày la cà ở biển, hết thả diều đến đá banh, chạy giỡn chán rồi cứ để nguyên đầu trần xách dép đi tọt về nhà với đám bạn, mồm miệng cứ bô lô ba la, rồi lâu lâu thấy nhỏ con gái nào đang ngồi chơi xây cát hay là thả thuyền, cả đám bọn tôi lại vờ chạy ngang rồi đạp nát, mấy con bé cứ gọi là khóc hu hu, bọn nhãi ranh chúng tôi thì chạy biến cười hể hả. Cái thời đó sướng thật, con gái cứ gọi là sợ tôi một phép, chả bù bây giờ, tôi bị em Vy quay như quay dế, chắc là do quả báo hồi nhỏ rồi, giờ chỉ biết ghen tị với nhóc Bột, biết đâu nó cũng sẽ tiếp nối truyền thống chọc gái anh hùng như quá khứ huy hoàng của cậu nó.

Người ta bảo Trường Giang sóng sau xô sóng trước, ý là thế hệ sau sẽ tiến bộ và vượt xa các bậc tiền nhân, nhưng sự thật lúc này lại hoàn toàn ngược lại với nhóc Bột và tôi, nếu chỉ tính khác nhau về tuổi tác lúc này, thì tình trạng đúng là cậu nào cháu nấy.
- Oa…..oa….hu…hu…! – Cu cậu khóc rống lên chạy về phía tôi.
- Gì thế Bột? - Tôi ngạc nhiên kéo tay nó lại hỏi.
- Oa…con bị…oánh….hic..! – Nhóc Bột mếu máo.
- Đứa nào đánh con? – Tôi sùng máu, chỉ nghe đã bực. – Dẫn cậu tới coi!

Tôi hùng hổ hiên ngang bước đi, quyết đòi lại công đạo cho thằng cháu cưng.
- Con nhỏ đó kìa cậu! – Nhóc Bột nhăn mặt chỉ tay.
- Ớ…con nhỏ đang ngồi nghịch cát đấy à? – Tôi ngớ người.
- Dạ…nó oánh con đó, hic! – Cu cậu quệt mắt.
- Để cậu! – Tôi dẫn Bột tiến tới.

Trước mắt tôi là một con bé tuổi tầm nhóc Bột nhưng nhỏ người hơn, mắt to tròn đen láy, tóc cột 2 búi tròn nhỏ trên đầu, má tròn hồng hồng dễ thương đang ngồi xây cát.
- Uầy, bé ơi! – Tôi gọi.
- Dạ…..! – Con bé thấy người lớn, sợ sệt ngước mắt nhìn tôi.
- Nãy bé chọc nhóc này hở? – Tôi hỏi dịu giọng.
- Nó oánh con đó cậu, nó đó! – Nhóc Bột nép sau chân tôi, chỉ dám nói lớn ra.
- Sao mà…! – Tôi quay sang định hỏi.

Con nhóc đã chạy biến lên bờ, quăng luôn cả mớ vỏ sò dưới chỗ ngồi, tôi lắc đầu phì cười, con nít bây giờ sao mà chạy nhanh quá thể, đang lui cui định hốt mớ vỏ ốc cho cu Bột chơi.
- Chú này mắng con nè cô! – Giọng con bé lúc nãy vang lên đằng sau.
- Gì …thế…?..Ơ….Tiểu Mai…! – Tôi quay người lại, rồi sững sờ.
- Ủa N! – Tiểu Mai cũng ngạc nhiên ko kém.
- Gì….gì của Mai vậy..? – Tôi lắp bắp hỏi.
- Cháu gái mình, còn…nhóc này? – Nàng tròn mắt nhìn cu Bột đang líu ríu phía sau tôi.
- Ừ, cháu…con của chị họ mình! – Tôi trả lời.
- Nó oánh con đó cậu, ứ…! – Nhóc Bột chỉ trỏ liên hồi.
- Chú này mắng con đó cô Mai! – Con bé kia cũng chẳng vừa.
- Từ từ, nói cho cô nghe xem nào Bồ Câu! – Tiểu Mai nói, hoá ra con bé tên là Bồ Câu.
- Nãy…lúc nãy con đang ngồi chơi, chú này tới mắng con! – Con bé chỉ tôi mếu máo.
- Ớ…làm gì có! – Tôi ngớ người nhìn Tiểu Mai – Con bé đánh cháu của N trước!
- Phải vậy ko con? – Nàng quỳ xuống ngang tầm nhìn, dịu dàng hỏi nhóc Bột.
- Dạ phải! – Cu cậu lùi lại, nép sau chân tôi gục gặc đầu.
- Sao con lại bắt nạt bạn? – Tiểu Mai quay sang nhỏ Bồ Câu, nghiêm mặt hỏi.
- Con không có, ai bảo đang ngồi chơi tự dưng nó tới phá lâu đài của con, rồi con đòi giật mấy cái vỏ ốc với nắp-ken nữa! – Con bé dạn dĩ nói bướng.
- Vậy à Bột? – Tôi cũng ngồi xuống hỏi.
- Con…bị té chứ bộ…đang chạy bị té ụp vô cát…rồi…- Cu cậu lúng búng gãi đầu – Con xin chơi chung, tự nhiên nó bỏ chạy!
- Rồi sao nữa? – Tôi hỏi tiếp.
- Rồi…con đang ngồi chơi, nó chạy đằng sau đạp con té úp vô cát, xong nó chạy tiếp…luôn…! – Cu cậu nói, trông hãy còn hoảng.
- Con đâu có đạp chứ, con…đẩy chứ bộ.! – Nhỏ Bồ Câu phồng má cãi bướng.
- Bồ Câu sai rồi, con xin lỗi bạn đi, rồi 2 đứa chơi chung cũng vui mà! – Tiểu Mai vờ nghiêm mặt nói.

Tôi một nửa chỉ muốn ôm đầu méo xệch mặt, một nửa chỉ muốn phá ra cười, hoá ra thằng cháu yêu quý cũng chả hơn gì ông cậu nó, mới tí tuổi đầu đã bị con gái bắt nạt, mà cái tướng nó thì to hơn con bé gần gấp 2, thế mà bị xô cái đã khóc oà lên mà xách mông chạy về méc, quả tình là mắc cười không chịu được!

Chap 104
Đúng là con nít, khóc đó rồi cười đó, giận chốc rồi lại làm lành, tôi với Tiểu Mai ngồi trên bờ cỏ nhìn nhóc Bột và Bồ Câu đang lăn tăn chạy giỡn, rượt bắt cười nói chí choé.
- Bồ Câu là con gái đầu của anh mà hôm trong bệnh viện có gặp N ấy! – Tiểu Mai giải thích – Hì, Mai cưng con bé lắm!
- À, ra vậy! – Tôi nhớ ra anh con trai của người cô Tiểu Mai hồi nằm viện.
- Nhóc Bột nhìn dễ thương quá hén? – Nàng nhìn cu cậu, chốc chốc lại cười.
- Ừ, cái bộ tròn tròn buồn cười! – Tôi gật đầu đáp.

Tôi thầm kinh ngạc, sao mà đi đâu cũng gặp Tiểu Mai hết vậy kìa, hông lẽ có duyên đến như vậy sao chứ? Cũng có thể do PT quá nhỏ bé, có thể lắm!
- Làm trại gần xong rồi à N? – Nàng nhìn tôi bắt chuyện.
- Ừ, vừa xong sáng nay, vài bữa tháo ra rồi chuyển lên địa điểm chính thức thôi! – Tôi trả lời.
- Vậy bữa đó nhóm của N lên trước à? – Tiểu Mai hỏi.
- Ừm, sáng sớm…lên trước dựng trại chứ! – Tôi lúng búng đáp, ngó lơ ra chỗ khác, vì phiên toà hồi sáng của tụi K mập vẫn còn văng vẳng bên tai.

Biển xanh trời rộng, gió thổi mát rượi từng đợt, Tiểu Mai chốc lại khẽ vuốt tóc nhìn hai đứa nhóc chạy giỡn, khẽ cười nhẹ, mắt ánh lên vui vẻ.

Tôi trộm nhìn rồi vội vã quay sang chỗ khác, nàng lúc nào cũng vậy, trong mắt tôi luôn xinh đẹp và đầy huyễn hoặc, lúc nào cũng quyến rũ nhưng cũng ko kém phần thân thiết, hiền dịu và vui tươi, chỉ trừ những lúc giận ra, tôi thấy Tiểu Mai mà nổi cơn tam bành thì còn ghê hơn em Vy vài thành hoả hầu chứ chẳng chơi.
- Bịch…! – Nắm cát nhỏ văng tới, suýt nữa là trúng người tôi, rớt cái phịch xuống trước mặt, tôi giật mình choàng tỉnh.

Nhỏ Bồ Câu và nhóc Bột đang thích thí nhìn tôi cười, rồi lại lầm rầm ghé tai nhau nói gì đó, xong nhóc Bột vo cát lại, đưa cho Bồ Câu ném.
- À…mấy đứa này..! – Tôi cười cười, xắn tay áo chạy ùa xuống.


Tôi dang tay rộng ra, nhào tới chụp lấy tay Bồ Câu rồi lấy nắm cát, ném vô cái bụng phệ của nhóc Bột, hai chú cháu phá ra cười ha hả. Cu Bột mím môi chạy lên bờ, níu tay Tiểu Mai kéo xuống.
- Xuống chơi đi cô, ném cát dzui lắm! – Cu cậu rủ thêm đồng minh.

Tôi vo tròn cát lại thành từng nắm, dặn dò Bồ Câu.
- Con cầm nhẹ thôi, chú đếm đến ba là ném nha!
- Dạ…! – Con bé gật gật đầu, lùi lại chờ đợi.
- Một…hai…ba…ném!

Nhưng con bé ném trượt, nhóc Bột đứng vênh mặt cười hể hả, rồi nhận viên cát từ tay Tiểu Mai đang đứng phía sau.
- Bột nè, con thấy chú kia không? - Nàng cúi xuống nói, chỉ về phía tôi.
- Dạ thấy! – Cu cậu gật đầu cái rụp.
- Con giơ tay cao lên, rồi ném nha! – Tiểu Mai nháy mắt.

Tôi cười cười dẫn Bồ Câu lùi ra sau thủ thế, nhìn chăm chăm vào tay cu Bột.
Đời oái ăm, thằng cháu ném trúng ông cậu yêu quí của nó, nhóc Bột ném thẳng mớ cát vô ngay ngực áo tôi.
- À há, đợi đó! – Tôi cúi xuống vo cát lại thành nắm to – Bồ Câu, cầm cho chú!
- Dạ! – Bé Bồ câu nghiêm chỉnh chấp hành quân lệnh.
- Bây giờ, chú đếm đến ba, con giơ tay lên, đến bốn mới ném ha! – Tôi ra hiệu.

Y chóc, tôi đếm đến ba, thấy Bồ câu giơ tay lên, Tiểu Mai đã vội kéo nhóc Bột tránh ra, lỡ đà rồi mới biết vừa rồi chỉ là nhá xèng, tôi đếm ngay bốn, Bồ câu ném cái phịch, viên cát trúng ngay vai Tiểu Mai.
- Ah…- Nàng giật mình.
- Hề hề, ai bảo! – Tôi khoái chí tử cười đê tiện.
- Này thì… - Nàng cúi xuống vốc nước lên.
- Ớ…ớ…ướt…- Tôi vừa chạy vừa la bài hãi.

Thế là từ pháo chiến, 4 người chúng tôi 2 lớn 2 bé chuyển sang thuỷ chiến, té nước ầm ầm ướt đẫm cả người, chạy giỡn rượt nhau cả buổi.
- Bồ Câu tạt nước cu Bột, nhanh! – Tôi lui cui vo cát, giơ tay chỉ đạo.
- Bleu bleu! – Nhóc Bột chạy lăng xăng qua lại.
- Đây nè…! – Tiểu Mai cầm nắm cát chuyền tay cu cậu.
- Hi hi, tiêu Câu rồi, Câu ơi! - Cu cậu khoái chí chạy lại gần Bồ Câu đang ngơ ngác, nhưng hai chân lại quíu vào, té cái oạch. – Câu ơi…oạch… âu…!

Tôi phì cười, nhanh chân chạy đến nhấc bổng Bồ Câu rồi phốc thẳng lên bờ.
- Ăn gian, chạy làng rồi kìa! – Tiểu Mai cười khúc khích.
- Ở lại ăn cát sao, hà hà! – Tôi quệt nước trên mặt.

Trời dần về chiều, hoàng hôn đã ngả màu vàng rực lửa trên mặt nước xanh, hai đứa tôi ngồi nhìn Bồ Câu với cu Bột đang xây lâu đài cát.
- Lâu lâu như vầy vui ghê ha! – Tiểu Mai hấp háy mắt.
- Ừ, mà ướt cả người! – Tôi cười cười, đã ko còn ngần ngại dè chừng nữa, cười nói với nàng tự nhiên như hôm nào.
- Buồn cười, té nữa kìa N! – Nàng chỉ tay về nhóc Bột, cu cậu đang ôm cát cho Bồ câu xây nhà thì lại té ạch phát nữa.
- Hình như người nó bị nghiêng, hì hì! – Tôi lắc đầu cười trừ.

Chốc sau, Tiểu Mai gọi bọn nhóc lên bờ ngồi cho khô người rồi chuẩn bị về.
- Ẵm..ẵm con đi chú! – Bồ Câu níu tay tôi giật giật.
- Ừa..nè! – Tôi bồng con bé lên.

Tôi cười cười nhìn cu Bột đang xịu mặt kế bên, Tiểu Mai thấy thế ngồi thấp xuống.
- Cô ẵm con, Bột há! – Nàng nhìn cu cậu nói nhỏ.


Thằng cu khoái chí, gật đầu ngay tắp lự, thiệt là mất mặt chú nó quá.
- Ko nổi đâu Mai ơi, nặng lắm! – Tôi cảnh báo.
- Hì, thử xem! – Nàng vòng tay ôm nhóc Bột.

Nhưng như dự đoán, Tiểu Mai chẳng thể bồng cu Bột đi quá năm bước.
- Hic, con ăn gì mà nặng dữ vậy? – Tiểu Mai để cu cậu tuột xuống dưới.
- Con uống sữa! – Nhóc Bột trả lời.
- Thôi, cô dẫn con ra, rồi mua kẹo cho nha! – Nàng quả thật là biết cách dỗ con nít, cu cậu cứ gọi là nhảy cẫng lên.

Chúng tôi đi trên hành lang ngoằn nghèo lót đá xuyên qua rừng dương từ bờ biển ra đến bãi giữ xe, tôi bồng Bồ Câu, nhóc Bột được Tiểu Mai dẫn đi cạnh bên, trời cũng đã sụp tối, những giọt nắng cuối cùng của ngày đã thôi nhảy nhót qua những khóm lá, mặt trời chầm chậm khuất xuống phía sau đường chân trời.

Tôi không biết các bạn nhìn cảnh tượng này rồi sẽ nghĩ sao, chứ lúc này, tôi cứ cảm giác như bốn người chúng tôi là một…gia đình thật sự vậy, yên bình và ấm áp!


Chap 105
Ra khỏi bãi giữ xe, tôi chở nhóc Bột, Tiểu Mai chở Bồ Câu sau lưng.
- Cậu N…con lạnh! – Cu cậu ngồi sau ôm lưng tôi.
- Ừ, về nhà là hết thôi, đang ướt đấy! – Tôi trấn an nó.
- Hông…lạnh mà..! – Nhóc Bột giãy nảy.
- Nhìn bạn kìa, có lạnh gì đâu! – Tôi nhìn sang Bồ Câu, rồi biết mình nói hớ.
- Câu có áo ấm mà…! – Cu cậu làm mặt dỗi.
- Hay giờ ghé nhà Mai đi N, lau khô cho Bột rồi về! – Tiểu Mai đề nghị.
- Ừ…cũng được! – Tôi tần ngần chút rồi gật đầu đồng ý.
Vào đến nhà, Tiểu Mai đưa tôi cái khăn bông:
- N lau tạm đi ha, mình tắm lại cho 2 nhóc chút, nước biển rít lắm!
- Ủa, ko có bác trai ở nhà à? – Tôi tò mò.
- Hì, ba Mai đi cũng hơn 1 tuần rồi! – Nàng cười nhẹ.
Rồi nàng dẫn 2 đứa nhỏ ra nhà sau, tôi ngồi lau sơ người ngoài phòng khách mà nghe tiếng nhóc Bột với Bồ Câu cười giỡn chí choé um sùm đằng sau.
- Bột, đứng yên nào! Bồ câu, con đừng tạt nước nữa! – Giọng Tiểu Mai vang lên.
Cảm giác gia đình nhỏ lại hiện ra một lần nữa, dù tôi không định hình được và cũng ko thể hiểu hết, chỉ biết nó đầm ấm vô cùng!
Tôi ngồi lan man được chút thì cu Bột đã chạy ào ra.
- Cậu N, con xong oy, ấm quá! – Cu cậu khoái chí cười tít mắt.
- Coi chu….ừng…! – Tôi kêu lên đưa tay ra nhưng đã muộn.
Nhóc Bột lại quíu chân té oạch, may mà sàn nhà Tiểu Mai lót gỗ bóng, nên ngã cũng ko đau lắm, chứ như gạch men nhà tôi là giờ cu cậu u đầu mà khóc ré lên rồi.
- Sao ham chạy thế? – Tôi kéo nhóc Bột dậy rồi nhấc lên đùi tôi – Sao? Hết lạnh chưa?
- Dạ hết! – Cu cậu gật đầu cái rụp.
- Thế về được chưa? – Tôi hỏi tiếp.
- Ứ….ở chơi chút nữa đi cậu! – Rồi nó trượt khỏi đùi tôi, nhún nhảy trên tấm đệm salon – Êm quá!
- Yên nào, Bột! – Tôi khẽ nhăn mặt giữ nó lại, đã vô nhà người ta còn quậy nữa.
Chốc sau, Tiểu Mai dẫn Bồ Câu đi ra, cả hai cô cháu đã sạch sẽ tinh tươm, mỗi tôi là vẫn còn hơi ướt mem trong người.
- N có tắm lại ko? – Nàng ngồi xuống hỏi.
- Hì, về nhà tắm chứ, ở đây đồ đâu mà thay! – Tôi lắc đầu.
- Ừ…ha..! – Nàng thoáng đỏ mặt.
- Ế…đi đâu đấy? – Tôi giật mình, nhóc Bột đã tót xuống ghế chạy sang chỗ Bồ Câu.
- Câu còn giữ kẹo của con! – Cu cậu nói.
- Là sao? – Tôi ngạc nhiên.
- À, lúc nãy Bột để kẹo trong túi, mà ướt nước bẩn rồi, nên mình lấy ra! – Tiểu Mai giải thích. – Con ngồi đây đi, cô lấy bánh khác ra cho!
Bồ Câu lon ton chạy theo Tiểu Mai ra sau bếp, tôi thì khoái chí vì chắc mẩm sắp có trà với bánh ăn nữa rồi, nhưng vẫn phải làm mặt nghiêm.
- Bột, qua đây cậu bảo! – Tôi ngoắc tay.
- Dạ…! – Cu cậu chạy tới.
- Lần sau qua nhà người ta đừng có đòi bánh kẹo, biết chưa? – Tôi dặn nó, dù biết chắc mình cũng chẳng hơn gì, vì giờ mà có tách trà nóng thì ấm cả người.
- Dạ…! – Nhóc Bột gật đầu, phồng má như vừa bị mắng.
- À, dỗi thì lần sau ko đi chơi nữa, nhé! – Tôi véo hai bên má cu cậu.
- Ứ…con nhớ mà! – Thằng nhóc nhăn nhó gật đầu lia lịa.
- Dặn này, chút cô Mai đem bánh ra thì ngồi yên, cô đưa bánh thì vòng tay cảm ơn, nhớ không? – Tôi thủ thỉ.
- Dạ! – Cu cậu lại gật đầu.
- Ngoan! – Tôi cười cười xoa đầu nó.
Phải thế chứ, cái nào ra cái đó, dù gì mình cũng là chú nó, phải biết dạy bảo làm gương cho nhóc Bột học tập. Cơ mà nghĩ lại hồi nhỏ tôi cũng chẳng hơn gì nó, đến nhà khách là cầm đồ ăn xong chạy biến, về nhà y như rằng là ăn mắng từ mẹ.
- Kính…coong..! – Có tiếng chuông ngoài cửa vang lên.
- Mai ơi, có khách kìa! – Tôi đi vội ra sau bếp.
- Ừ, N đem để trên bàn giùm, mình ra mở cổng! – Tiểu Mai đưa khay trà bánh tôi giữ rồi bước ra trước mở cổng.
Hai đứa nhóc nghe mùi bánh thơm phức thì cứ níu chân tôi mà líu ríu chạy theo sau.
- Từ từ, đợi cô vào đã! – Tôi kéo tay nhóc Bột ra, rõ ràng nó đã quên những gì chú nó vừa dạy, trong khi trước đó ít phút nó còn gật đầu lia lịa.
Bồ Câu thì hiền hơn, ngồi im ru nhưng đôi mắt to tròn, đen láy cũng háu hức nhìn vô dĩa bánh, tôi thấy buồn cười quá thể.
- Ai vậy Mai? – Tôi đứng dậy nhìn nàng vừa đi vào trong.
- …….! – Tiểu Mai lắc đầu, khẽ cau mày, rồi đưa dĩa bánh cho Bồ Câu bưng – Hai đứa lên lầu chơi đi ha, ăn từ từ thôi đấy!
Tôi ngơ ngác nhìn 2 đứa nhóc chạy lên lầu, rồi quay sang nhìn Tiểu Mai.
- Ngồi đi N, ko có gì đâu! – Nàng ngồi xuống rót trà.
- Nhưng mà…ai…va..! – Tôi chưa kịp nói hết câu, đã thấy có người đang bước vào.
Người vào nhà là một tên con trai, trông cũng trạc tuổi cỡ tôi, nhưng khá là đô con, tay chân chắc nịch như dân thể thao chứ chẳng lèo khèo như thằng thư sinh tôi đây.
- À…chào….! – Tên này gật đầu, cười nhìn tôi.
- Bạn em đấy, anh ngồi đi! – Tiểu Mai nói.
- Vậy à? Thế chào em! – Anh này chào tôi.
- Dạ…chào anh! – Tôi cũng cười xã giao rồi lúng búng ngồi xuống.
Tiểu Mai đẩy khay trà ra giữa bàn, tôi như đã quen rồi, lấy trước một tách, nhưng ông anh này thì vẫn ngồi yên, và Tiểu Mai trông cũng chẳng có vẻ gì là muốn nói chuyện, không khí chợt chùng hẳn xuống từ khi tên này bước vô nhà, và tôi thấy mình thừa thãi gì đâu. Biết vậy nãy tót lên lầu với hai đứa nhỏ luôn cho xong chuyện, tôi rụt cổ thầm hỏi, chuyện quái gì nữa đây trời?

Chap 106
Tầm vài mươi giây yên lặng trôi qua, tôi nhâm nhi tách trà, chốc chốc lại liếc nhìn ông anh này, lạ kỳ, hắn nhìn Tiểu Mai chằm chằm, và nàng thì vẫn im thin thít, đôi bàn tay đan vào nhau, tôi biết là nàng đang bối rối lắm đây.
- Hai đứa…là bạn nhau à? – Anh này bắt chuyện.
- Dạ, bạn cùng lớp thôi anh! – Tôi thật thà đáp, linh tính mách bảo tôi ko nên dính sâu vô chuyện này làm gì.
- Ừ…! - Ổng thở phào, rồi nhấp ngụm trà.
- Vậy 2 người ngồi chơi ha, N lên….! – Tôi nhổm dậy, định đi lên lầu.
- N cứ ngồi đây đi! – Tiểu Mai nhăn mặt nói ngay.
- À….ừ…! – Tôi giật thót, ngồi phịch xuống ghế.
Anh này nhìn tôi như thăm dò, rồi lại quay sang hướng Tiểu Mai.
- Vậy…mình bàn lại chuyện hôm trước nhé! - Ổng dè dặt nói.
- Em…không đi được đâu! – Tiểu Mai lắc đầu.
- Có anh Triết đi nữa mà! – Anh này tiếp lời.
- Nhưng em bận rồi! – Nàng thở dài.
Vài giây yên lặng nữa trôi qua, tôi đã nốc đến tách trà thứ hai, thầm cầu cho cha nội này về lẹ lẹ để tôi còn về nhà ăn cơm.
- Lâu lâu nhóm bọn anh mới tập trung đủ lại, Triết cũng bảo là bình thường hôm đó em sẽ rảnh mà! – Anh này vẫn tiếp tục chiêu dụ.
- Anh Triết có ở đây đâu mà biết! – Tiểu Mai ngước mắt nhìn ổng.
- Thì anh nghe nói vậy thôi! - Ổng nhún vai đáp.
- Vậy anh đi chơi với nhóm anh được rồi, đâu cần thiết em phải đi theo chứ! – Nàng nói.
- Đi…ừ, thì đi với anh cho vui! – Anh này lúng búng đáp.
Tôi cầm tách trà thứ 3 lên, rủa ông này sao ngoan cố quá thể, người ta đã ko muốn đi rồi mà cứ nằn nì mãi, phải tôi thì đạp lọt ghế nãy giờ rồi chứ ở đó mà cù cưa.
- Em nói là bận rồi mà! – Nàng tiếp lời.
- Bận gì nữa? – Anh ta tỏ vẻ sốt ruột.
- Thì hôm đó đi…làm trại với mấy bạn nữa! – Tiểu Mai nhăn mặt vẻ khó chịu.
- Em vắng một bữa có sao đâu, hồi tụi anh làm trại con gái cũng đâu có phụ gì! – Anh ta vẫn ngoan cố. – Phải ko em? - Ổng quay sang hỏi tôi.
- À…thật ra…à…dạ…cũng đúng….! – Tôi lúng búng đáp, rồi lập tức chêm vô thêm khi bắt gặp ánh mắt Tiểu Mai đang nhìn mình! – Thật ra cũng có…việc làm..có chứ!
- Nói chung là vắng thì bữa sau làm bù, em nghỉ một bữa chẳng hại ai cả! – Anh ta lắc đầu, xem như đã hỏi thừa tôi. – Đi cùng anh bữa đó, được không?
“ Tên này đích thực là gan lỳ mà, người ta từ chối nãy giờ rồi mà cứ…..! “ – Tôi đập bàn, tự nói oang oang trong tâm tưởng.
- …………! – Nàng im lặng, thoáng phân vân.
Tôi nghĩ thầm trong đầu, thế là chắc thấy tên này năn nỉ dữ quá, Tiểu Mai cũng dần xiêu lòng rồi, trông thái độ này thì chẳng chóng thì chầy, nàng sẽ nhận lợi ngay thôi. Tôi tự dưng không muốn nàng đi chung với ông này chút nào.
- Nhưng em ko muốn đi với anh! – Nàng thở dài, tiếp lời.
“ Chuẩn, phải thế chứ, làm trại vui hơn chứ lị, đi với ông thì có mà chán phèo, tui nhìn đã biết rồi, nói chuyện gì như bắt ép người khác! “ – Tôi vỗ tay tán thưởng rào rào trong tưởng tượng.
- Sao…? – Anh ta ngạc nhiên.
- Em…có bạn trai rồi, vậy thôi! – Tiểu Mai đáp.
Tôi suýt nữa là phun luôn trà ra ngoài, ngay lập tức trong đầu liên tưởng đến hình ảnh một tên con trai lạ hoắc đang nắm tay Tiểu Mai hồi mùng 1 tết lúc ở bãi biển, đến hôm nay thì nàng đã chính thức xác nhận, vậy chắc chắn tên đó là bạn trai nàng rồi, cơ mà sao tôi bỗng nhiên thấy tim đập bình bịch, có gì đó ghen tức đã nhen lên như ngọn lửa đang chực chờ bùng cháy vậy.
Tôi nhìn sang Tiểu Mai, nhưng nàng thì nhìn thẳng ông anh kia, và tôi tự dưng thấy lạnh gáy, hoá ra ông anh này đang nhìn tôi, và đoan chắc theo ánh mắt của ổng, thì ổng đang tưởng …tôi là bạn trai của nàng!
Nhầm rồi cha nội, tui ko có phải, tui yên bề gia thất rồi, tui có em Vy rồi, đừng có nhìn tui vậy nữa, tui…đấm bể mặt ông giờ! Tôi nhấp nhổm ngồi ko yên trên ghế, tránh ánh mắt nghi ngờ của ông kia.
- Ra…ra vậy! – Anh này ỉu xìu ngay tắp lự, thở hắt ra.
- ……..! – Tiểu Mai ko nói gì.
- Bất ngờ thật đấy! – Anh ta chuyển hẳn thái độ, cười nhạt nói.
- ……..! – Nàng im lặng.
- Thế thì nói ngay từ đầu đi, anh biết trước thì đâu có đến đây! – Ổng cười gằn, ra chiều chua xót lắm.
- Chuyện của tôi, việc gì phải báo cáo với anh! – Tiểu Mai lạnh lùng đáp.
- Ừm, thế..thôi, về đây! – Anh này nhún vai rồi đứng dậy.
Tôi trong bụng cảm thấy hả hê vô cùng, Tiểu Mai chốt câu này đảm bảo ko ổng không chết vì nhục thì cũng ngượng chín người, nhưng tôi ngoài mặt vẫn phải tỏ ra lịch sự, cơ mà chưa kịp đứng dậy chào anh ta cho phải phép xã giao thì đã bị tia nhìn hậm hực của ổng chặn họng, lớ ngớ chưa nói được câu nào thì anh này đã dắt xe về thẳng.
- Thế…thế N cũng về luôn đây, cũng gần giờ cơm rồi! – Tôi liếc nhìn đồng hồ, đã hơn 7h, lẹ còn chở nhóc Bột về.
- Ừ, để mình lên gọi bọn nhỏ xuống! – Tiểu Mai gật đầu.
- Thưa cô con về! – Cu Bột vòng tay chào Tiểu Mai.
- Ừa, giỏi, hôm nào con qua chơi với Bồ Câu nữa ha! – Nàng cúi xuống, cười dịu dàng với nhóc Bột.
- Chú về nhé! – Nhỏ Bồ Câu vẫn níu chân tôi, ý chừng ko cho về.
- Để chú N về đi con, rồi khi khác lại qua mà! – Tiểu Mai kéo tay con bé ra.
- Ứ…chú nhớ chở Bột qua nha! – Con bé phụng phịu.
- Ừa, hì! – Tôi cười cười xoa đầu con bé.
Đợi nhóc Bột đã yên vị xong xuôi trên xe, tôi mới quay lại chào Tiểu Mai.
- Vậy N về ha! – Tôi nói.
- Ừ, về cẩn thận! – Nàng gật đầu.
- Ừm, Mai vào nhà đi! – Rồi tôi ngồi lên xe.
- À…N này..! – Tiểu Mai gọi lại.
- Gì thế? – Tôi ngoái đầu lại.
- Chuyện lúc nãy…hôm nào mình giải thích cho! – Nàng ngần ngại nói.
- Ơ…có gì đâu! – Tôi nhún vai đáp.
Nhưng quả thật là có cái gì ấy, chứ ko phải là ko có, tôi biết lúc nãy Tiểu Mai định nói là sẽ giải thích chuyện gì, nhưng mà, nàng có bạn trai thì việc gì phải giải thích với tôi. Dù là tôi tự dưng thấy có chút…bực dọc, cảm giác như có gì đó đang cháy lách tách âm thầm trong người, như vừa mất đi điều gì đó mà tôi lại giận lên vì nó chẳng phải là của mình để gọi là mất. Không lẽ, tôi đang ghen hay sao?
- Cậu N, con đói…! – Nhóc Bột ngồi phía sau rên rỉ.
Tôi giật mình choàng tỉnh, hoá ra nãy giờ tôi mải nghĩ mà chạy lố đường về cả đoạn, lật đật quay đầu xe lại, dẹp ngay những cảm xúc khó hiểu vừa rồi, nhủ thầm chỉ là tôi vừa rồi quá nhạy cảm mà thôi, ko có chuyện ghen tuông gì đó đâu, đúng, không có đâu!

Chap 107
Hai anh em tôi ngồi trong nhà, mỗi thằng ôm 1 chai Sting bắt đầu đối ẩm:
- Thế mấy giờ lớp mày đi? – Ông anh tôi hỏi.
- Đi đâu? – Tôi ngơ ngác.
- Thì đi cắm trại! - Ổng đáp.
- À, toàn lớp 6h tập trung tại trường, lên trại tiểu đoàn 482 chắc cũng 7h! – Tôi trả lời.
- Thế mày có trong nhóm lên sớm trước ko? - Ổng hỏi tiếp.
- Có chứ đại ca, đệ là thành phần cốt cán dựng trại mà, hề hề! – Tôi quệt mũi.
- Ờ, mấy giờ nhóm mày đi? – Ông anh tôi bỏ thêm đá vô ly nước.
- Chắc khoảng 3h sáng! – Tôi lim dim.
- Sặc, đi gì sớm thế? - Ổng bật ngửa.
- Thì lên đó cũng gần 30 phút, rồi còn xem địa hình, dựng hết lều trại cũng gần 1 tiếng đồng hồ rồi còn gì! – Tôi bắt đầu dự thời gian.
- Ờ, tao thì chắc khoảng 4h mới đi! - Ổng gật gù.
Miệng nói 1 đằng, ổng làm một nẻo, sáng sớm ngày cắm trại, đúng 2h45 phút, tôi lồm cồm bò dậy tắt chuông báo thức, ngoảnh sang giường bên thì ông anh tôi đã tót đi tự đời tám hoành rồi.
Tôi tặc lưỡi rồi xuống dưới nhà rửa mặt, khoác vội cái ba lô vừa chuẩn bị tối qua.
- Vậy con đi nha mẹ! – Tôi dắt xe ra.
- Ừ…đi vui nhé! – Mẹ tôi đáp, giọng ngái ngủ, tay cầm chìa khoá.
- Dạ, mẹ đóng cửa lại đi!
Tôi dông thẳng sang nhà K mập, gọi khan cả cổ nó mới lò dò xuống mở cửa.
- Nhanh lên, mày thích ở nhà à? – Tôi sầm mặt nạt.
- Đây đây, em ra ngay đây! – Nó rụt cổ chạy gấp vào nhà sau.
Đường phố mới 3h sáng, trời hãy còn tối và thành phố vắng vẻ lắm, mỗi tôi với K mập đang đèo nhau sang nhà thằng L, giữa đường còn hốt được thêm thằng C và thằng D đang lững thững chạy lên.
- Ối chà, thiệt là bất ngờ quá đi! – Tôi trố mắt.
- He he, gì chứ cái vụ này là phải đi sớm mà thánh! – Thằng D tít mắt.
- Bốn anh em mình vừa chạy vừa la cho nó oai đi! – K mập hiến kế.
- Điên à, đêm hôm la làng lên người ta tưởng trộm thì bỏ xừ! – Thằng C gạt ngang.
Lên đến nhà thằng L, bọn tôi đã thấy thằng T và thằng Q đợi sẵn.
- Giờ sao anh em? – Thằng T liếm môi.
- Y theo kế hoạch mà làm! – L đội trưởng khoát tay.
- He he, tao nói thật, bữa nay đám bọn mình không oai nhất lịch sử trường này thì thôi, tao đi đầu xuống đất! – Thằng D vung tay bô bô.
- Chú chỉ được cái nói đúng, hề hề! – Thằng Q khoái chí vỗ vai cười đểu.
Tại sao lại oai nhất lịch sử cắm trại của trường? Vì thế này các bạn ạ, theo lệ thường thì bất kỳ lớp nào khi làm trại cũng vậy, nhóm phụ trách dựng trại sẽ lên sớm hơn lớp khoảng 2 tiếng để dựng trại trước, và sẽ di chuyển lên địa điểm họp trại bằng xe tải, hoặc xe vận chuyển cỡ nhỏ để chở các thứ như cồng kềnh như cổng trại, lều bạt lên trước.
Nhưng 10A1 năm nay của bọn tôi lại khác, số là ba thằng Q là trưởng đội xe cảnh sát 113, thế nên lúc cô Hiền tính toán nên thuê xe nào để chuyển nhóm bọn tôi lên hội trại trước thì ba thằng này chủ động nói sẽ dùng xe 113 đưa bọn tôi lên.
Vâng, tôi với thằng Q và thằng T ngồi buồng lái, bọn còn lại ngồi mui sau, tầm 45 phút xe bon bon chạy đến tiểu đoàn 482, ba thằng Q bắt đầu bật đèn xe cảnh sát xanh- đỏ nhấp nháy liên hồi náo động cả một vùng, tiếc nỗi là bác ấy không bật luôn còi hụ, thế thì còn oai khủng khiếp hơn nữa ấy chứ, tiếng xì xào từ bọn con trai các lớp khác vang lên.
- Ớ, 113 áp giải tội phạm à?
- Nhưng cái này là doanh trại bộ đội mà!
- Chắc tụi này là tội phạm quân sự!
- Hay đào ngũ?
- Bậy, sau mui có cổng trại kìa, lớp nào chơi nổi thế?
- A ùa, chơi cả xe 113 lên dựng trại, ghê!
Cả đám tụi tôi cứ gọi là phổng mũi, hề hề, 10A1 chứ ai nữa mấy chú!
- Ê P, em mày kìa, phải nó không?
Tôi khoái chí ngồi trên xe vẫy tay cười đểu trước ánh mắt ngạc nhiên của ông anh và ghen tị của mấy ông bạn, cũng phải thôi, xe 113 đi đến đâu cứ gọi là mở đường nhanh đến đấy, bác tài mấy xe tải khác thấy đèn cảnh sát là tránh sang bên đường ngay tắp lự, bọn tôi cứ thế mà bon bon 1 lèo đến thẳng khu dựng trại dành cho 10A1.
- Rồi, vậy bác về đây, tụi con ở lại làm tốt nhé! – Ba thằng Q sau khi phụ bọn tôi dỡ đồ xuống đã quay xe lại, chào tất cả.
- Dạ, chào bác! – Bọn tôi lễ phép cảm ơn.
Bảy thằng bọn tôi đứng trước điểm dựng trại, vẫn như năm lớp 9 tôi từng đến đây, cơ man là những hàng cây bạch đàn trồng thành từng hàng, nhưng vẫn giữ những khoảng cách rộng cho các khu trại riêng của mỗi lớp.
- Ok, hoạt động hết năng suất đi anh em! – L đội trưởng chỉ đạo.
- Quyết định vậy đi! – K mập hưởng ứng.
- Cứ thế mà làm! – Tôi đồng tình.
Như dự đoán, nền đất cát khá mềm, nên việc bọn tôi làm cái thân cổng trại có giá đỡ 4 chân là hoàn toàn chính xác, và các lớp khác…cũng y chang vậy, hụt hẫng gì đâu, tưởng bọn tôi sắp đoạt giải Nobel…kiến trúc chứ!
- Ê vịn cho chắc nha, thả ra như lần trước là bố bỏ về đấy! – Thằng D ở trên chóp cao của cột tre chống lều.
- Hề hề, thách mày bỏ về! – Tôi cười đểu cáng.
- Ớ…chơi…chơi mất dạy mậy! – Nó run như cầy sấy trên cây tre.
- Giỡn thôi, cột bạt vào cây đi, chắc tay đấy! – Tôi hất hàm.
- Lẹ đi, gần sáng rồi! – K mập sốt ruột.
Thời gian đã bắt đầu gấp gáp theo tiếng ồn ào và số lượng học sinh có mặt trong rừng dần tăng lên, bọn thằng L lo bên cổng trại, tôi với K mập lo bên dựng lều, mặt trời đã dần ló dạng, các khu trại kế bên của những lớp khác dần có học sinh nhóm sau đã đổ bộ, nhưng tuyệt nhiên vẫn chưa thấy lớp tôi đâu.
- Mệt…quá…chú ơi! – K mập dựa gốc cây ngồi thở.
- Ờ…anh cũng…rứa…! – Thằng T nằm xã lai ra tấm bạt xanh được trải.
- Có mấy chai Sting nè tụi bây! – Thằng D phóng thẳng vô lều, lục lọi đống ba lô.
- Của bố, mày lấy bố đập ngay đấyyyyy! – Tôi hoảng hồn bay vào theo.
- Dà…dạ…thánh bớt nóng, nóng quá em đập cái chai vô mặt thánh thì khổ! – Thằng D vờ rụt cổ sợ sệt.
- Để tối uống, thức cho dễ! – Tôi giật ba lô lại.
- Chứ giờ khát bỏ xừ, lớp mình thì chưa lên, nước đâu uống? – Nó cự lại.
- Qua ba lô tao có mấy chai Lavie kìa, uống đỡ đi! – Thằng L thở dốc.
7h15, công cuộc dựng trại đã hoàn tất, cổng trại sừng sững trước mặt 7 thằng tôi, khu lều to tổ bố gồm mặt trước và mặt sau cũng xong xuôi, bọn tôi dựa gốc cây hóng mát, uống nước như chưa từng được uống. Các khu trại kế bên đã đông hẳn lên vì tốp sau đã đổ bộ lên, tiếng cười nói rộn ràng, gọi nhau í ới vang lên khắp khu rừng nơi tiểu đoàn 482 đóng quân.
- Chẳng biết lớp mình làm quái gì lâu thế ko biết? Giờ này còn chưa lên! – Thằng Q sầm mặt ra vẻ bất mãn.
- Chắc lại tụi chơi giờ dây thun rồi! – Thằng L lắc đầu ngán ngẩm.
- Tao đói quá, giờ có em H đem cho ổ bánh mì thì tuyệt! – K mập rầu rĩ.
Tôi ngồi dựa gốc cây đối diện cổng trại cũng rầu rĩ ko kém, cứ tưởng ít nhất lớp tôi cũng lên đến đây tầm khoảng lúc bọn tôi đã dựng được một nửa khu trại, để bọn con gái còn nhìn và nể phục con trai A1, giờ cũng lớn rồi, thằng nào lại chả muốn chứng tỏ mình được việc trong mắt bạn nữ. Tôi thì từ lúc ngồi trên xe đã tưởng tượng ra cái cảnh tôi lăn xa làm lều dựng trại, em Vy nhìn tôi bằng ánh mắt thán phục, chốc chốc lại chạy ra đưa nước đưa khăn lau mồ hồi với nụ cười trìu mến.
Thế mà giờ trại triếc gì cũng xong hết tự đời tám hoánh mà đám bọn tôi vẫn còn ngồi hóng như tụi bị bỏ rơi, và nhóm 10A1 lên sau giờ vẫn biệt tăm biệt tích.
- Tao ngủ 1 giấc vậy, hi vọng mở mắt ra thấy đồ ăn trước mặt! – K mập lục tục dựa ba lô nằm xuống.
- Ê chú, kiếm chỗ giải quyết mậy! – Thằng T khoát tay rủ L đội trưởng.
- Tao ko mắc, ngồi đây được rồi! – Thằng D quệt mồ hôi, dựa cổng thở dốc.
Tôi đến gọi là nản, bắt đầu phát bực vì cái sự chậm trễ của nhóm hậu cần phía sau, ai đời bọn tôi tiên phong làm trước cho đã để rồi giờ nước nôi với điểm tâm cũng chưa có. Bực một hồi tôi đâm ra sầu đời, chán nản gục mặt xuống đất để khỏi thấy cái cảnh các lớp kế bên như A2, A3 đã rộn ràng cười nói um sùm.
- Hù! – Giọng em Vy kế bên.
- Ahhh…lạnh…! – Tôi thấy lạnh toát bên má, giật mình ngả ngửa ra sau.
- Hì hì, làm gì ghê vậy? – Em ấy cầm lon coca ướp lạnh trên tay.
- Giật mình chứ gì, lạnh ngắt! – Tôi vẫn còn thót tim.
- Muốn gây bất ngờ mà, uống đi nhé! – Vy cười tình.
- Cơ mà sao lên trễ thế? – Tôi cau mày.
- Tại xe chở đến trễ quá, cả lớp ngồi lại sân trường chờ mòn mỏi! – Em ấy xịu mặt.
- Ra vậy…! – Tôi gật gù, cầm lon coca mà nốc.
- Ăn gì ko? Vy ra xe lấy bánh mì nha! – Em ấy hấp háy mắt hỏi.
- Ừ, lấy nhiều vô, cả bọn đang đói kìa! – Tôi đồng ý ngay tắp lự, nhìn sang thằng D đang ôm mặt đau khổ vì ấm ức.
Sự đời xoay như chong chóng, tôi vừa bực mình đó, vậy mà giờ em Vy chỉ bằng một nụ cười, 1 lon coca ướp lạnh và vài câu hỏi thăm đã làm tôi cảm thấy như mới được tái sinh, mệt mỏi bay hết mà hiên ngang đứng dậy, ôn tồn đi thăm hỏi các chú kế bên, y như thủ tướng về xuôi thăm đồng bào bị lũ lụt.
- Ớ…coca ở đâu thế? – K mập nhăn nhó khi bị tôi đá đầu dậy.
- Uống không? Hỏi làm gì! – Tôi cười rộng lượng.
- Uống chứ…à thôi..! – Rồi nó tót ra chỗ em H đang ôm ba lô đi cùng với nhóm Tiểu Mai, í ới gọi nhỏ H kiếm đồ ăn sáng.
Tiểu Mai cười nhẹ, gật đầu chào tôi, tôi lúng búng vẫy tay cười lại. Vừa nãy gặp Vy, tôi vui như mở cờ trong bụng, mệt mỏi tan biết hết, và bây giờ gặp Tiểu Mai, tôi lại thấy sức sống chảy bừng bừng trong từng mạch máu, chỉ muốn nhào đến cổng trại mà đạp béng nó văng tung beng rồi hăng hái dựng lại trước mặt nàng thôi, vậy là sao nhỉ?

Chap 108
Hết cơn bĩ cực đến hồi thái lai, khổ trước sướng sau, ông bà xưa nói đố có sai. Lúc lớp tôi đổ bộ lên, nhìn cổng trại và lều sừng sững trước mặt thì cứ gọi là trố mắt ra mà nhìn, sau đó là chuyển sang thán phục Thất hiệp anh hùng đang vênh mặt đứng khoanh tay lếu láo. Cô Hiền nhìn bọn tôi đầy hài lòng, cười trìu mến ân cần hỏi thăm các đồng chí vừa xả thân vì lớp, và bảo bọn tôi cứ nghỉ ngơi, việc chuyển đồ lên đã có người lo, nhưng làm vậy coi sao được, chẳng ai bảo ai, 7 thằng tôi lại hăng hái xắn tay áo vô phụ tiếp.
- Mày sung quá ha? – Tôi cười gằn to nhỏ với thằng D.
- Tao mà thánh! – Nó cười đểu.
- Hay là sĩ diện hão đấy? – Thằng T đi kế bên bơm đểu.
- Sĩ cái đầu mày! – Tôi quắc mắt nạt – Cái này gọi là vì công vụ!
Dọc đường đi, ngang qua khu trại của các lớp khác, bọn tôi lúc thì khoái chí cười thầm những lớp có cổng trại ko đẹp bằng lớp mình, và lúc thì cái mặt chảy dài ra vì một cái cổng trại quá sức là hoành tráng của lớp khác, hay là thất thần vì một cái lều to đùng y như doanh trại quân đội thứ thiệt.
- Lớp này chắc toàn nhân vật cỡ bự nên cái lều mới to như vậy! – Thằng C liếm môi.
- Là sao? – K mập thắc mắc.
- Là cỡ mày với nhỏ Y ù ấy! – Thằng T cà khịa.
- Hề hề, chí phải! – Tôi cười hưởng ứng.
- Tao dập tụi mày à nha! – K mập sửng cồ.
Bọn tôi dừng lại trước trại của 11A21, đồ sộ và hoành tráng, không phải cái khoản lều bạt, thua xa tụi tôi nhiều, nhưng cái khoản ăn điểm tâm thì đúng là vô đối, toàn cơm sườn với ốp-la thơm phức, K mập méo xệch nhắc lại ổ bánh mì chả lụa khô queo vừa nuốt.
- Vô nhập bọn ăn chung cho rồi! – Thằng D quệt mũi.
- Bậy mày, muốn ăn chén dĩa tập thể à? – Thằng L chặn họng.
- Đói quá, nãy tao nuốt ổ bánh mì ko vô! – Thằng Q rên rỉ.
- Đói thì nằm trại đi, tót theo bọn tao làm gì? – Thằng T cau mặt.
- Hề hề, anh em sống chết có nhau mà chú! – Nó cười cầu tài ngay tắp lự.
Ngang qua trại của 12A2, tôi tự dưng thấy lạnh gáy, dự là có biến rồi vì cái linh cảm của tôi nó nhạy lắm, nhưng y như rằng ông anh tôi ở đâu nhảy xổ ra, lôi đầu vô trại ổng, khoát tay bảo bọn thằng L đứng đợi ở ngoài.
- Cái gì…vậy huynh…thả đệ ra chứ…? – Tôi nhăn nhó.
- Ái chà, lúc sáng mày ngồi xe 113 nhìn đểu tao nhỉ? - Ổng dứ dứ nắm đấm trước mặt.
- Đâu có …ái…thả ra…! – Tôi la oai oái.
- Nghe bảo này! - Ổng thả tôi ra.
- Gì đại ca? – Tôi xốc lại cổ áo cho ngay ngắn.
- Lúc sáng sớm tao đi vội quá, quên hốt mấy chai Sting trong tủ lạnh rồi, mày có đem thì tí vòng lại xách lên cho tao coi! - Ổng nói giọng hách dịch.
- Bậy…đệ đem có mấy chai để…ấy ấy, em đem mà..! – Tôi định chối, giữa chừng hoảng hồn đồng ý ngay vì coi mòi ông anh tôi sắp đạp đầu tôi thật.
- Tốt, nhớ đấy chú, để huynh tiễn hiền đệ ra cổng, hề hề! - Ổng cười nham hiểm.
- Thôi, đệ tự đi được! – Tôi làu bàu đi ra, ngơ ngác mất một lúc vì lớp ông anh tôi có bà chị nào đấy xinh quá cỡ thợ mộc đang khúc khích cười nãy giờ vì khung cảnh đầy bá đạo mà hai anh em tôi vừa diễn.
- Thương nhóc quá, đừng đem cho ổng! – Chị này cười cười nói.
- Dạ…phải đem chứ! – Tôi nói giọng rầu, mà mắt thì sáng rỡ, cái máu mê con gái xinh từ thuở thiếu thời lại nổi lên.
- Hì, nhát thế! – Chị ta nháy mắt.
- Đâu có, mà chị uống Sting không tí em…..! – Tôi hoảng hồn im bặt.
- Sao mày còn chưa đi? Hóng hớt gì ở đây nữa? – Lão anh tôi trờ mặt ra, đầy bá khí.
- Dà…dạ, đệ đi ngay đây mà! – Tôi rụt cổ.
- P hung hăng quá, hì hì! – Chị này tủm tỉm cười.
Rồi tôi dông thẳng ra chỗ bọn thằng L đang đợi, vừa ngoái nhìn lại vừa tiếc hùi hụi, hoá ra ông anh tôi tán được bà chị xinh thế, bằng chứng là ổng vừa đuổi tôi xong là cười tình với chị ta liền, trông hai người phởn ko chịu được, thế mà không cho thằng em này hay biết gì về chị dâu tương lai, hừ!
- Hố hố, thánh gặp anh trai là tắt đài! – Thằng D cười sặc sụa.
- Mày thích tao cho mày tắt đài tại đây luôn ko? – Tôi gầm mặt, giơ nắm đấm ra.
- Ấy ấy, em sợ thánh, hề hề! – Nó gãi đầu cười xoà.
Ra đến chỗ đậu xe của lớp, mấy thằng tôi nhào vào phụ với mấy thằng con trai các tổ khác dỡ đồ xuống, rồi lại bưng vào trong trại. Cơ mà từ chỗ đậu xe lên lại đến trại của lớp thì xa tít mù khơi, nãy giờ đi không chơi chơi nói chuyện tán dóc thì còn thấy cũng gần, giờ tay xách nách mang đồ đạc xoong nồi thùng giấy lỉnh kỉnh mà đi ngược lên lại thì cứ gọi là như hành xác.
- Nặng …quá..! – Thằng Q nhăn nhó.
- Ôm có cái mấy cái nồi mà nặng, xem tao này! – Thằng L nói cứng.
- Hơ, mày ôm thùng trái cây nói gì nữa! – Thằng T hóng sang – Tao rinh nguyên 3 thùng mì tôm chưa sao đây, hề hề!
- Chúng mày im…hết…đê! – Tôi thở phì phò, thả cái thùng nước khoáng 20 lít xuống.
- Phụ tao…với…đổi tài đi..! – K mập cũng thả thùng nước tương tự xuống.
Mới đi được nửa đường lên lại chỗ trại của lớp mà 10 ông mãnh đã mặt cắt ko còn hột máu, vì đồ vừa nặng mà trại lớp vừa xa, tít tận trong rừng gần đồi cát. Lên đến lều của lớp, tôi dựa hẳn vô cái thùng nước mà thở như trâu nước, mồ hôi túa ra như tắm.
- Mấy đứa nghỉ tay đi, còn lại toàn trái cây với đồ đạc lỉnh kỉnh thì mấy em nữ đem cũng được! – Cô Hiền cười cười.
- Dạ…..hic! – Thằng C hết ham sĩ diện nữa, nằm xã lai ra tấm bạt.
- Ủa, Vy đâu rồi H ơi? – Tôi thắc mắc.
- À, nó sang trại chỉ huy họp Đoàn rồi! – Nhỏ H nhún vai đáp.
Tôi lắc đầu ngao ngán, định bụng kiếm em Vy tán dóc chơi cho đỡ mệt, thế mà vừa lên đã tót đi họp, sao mà họp hành gì hoài thế ko biết? Nhỏ H còn bảo bí thư mỗi lớp phải thường xuyên có mặt bên trại chỉ huy mà nhận công tác nữa. Tôi nghe đến đây thì xuôi xị chân tay, mặt ỉu xìu nằm vật vờ ra luôn.
Chết, bỏ xừ, còn phải đem mớ Sting xuống cho ông anh nữa, ko đem thì có mà tèo đời chứ chẳng chơi. Thế là tôi lại lồm cồm bò dậy, moi trong ba lô lấy ra bốn chai, tiếc rẻ nhìn lại phần mình chỉ còn có 3 chai, rồi thất thểu đứng dậy bước ra khỏi lều.
- N đi đâu vậy? – Tiểu Mai tay cầm 2 bọc bánh kẹo, vẻ như cũng vừa từ chỗ xe đậu đi lên lại đây.
- À, đem nước xuống trại ông anh N ấy mà! – Tôi quệt mồ hôi trả lời.
- Hì, đợi Mai chút, mình cũng còn ra xe lấy ba lô nữa! – Nàng đề nghị.
- Ừ, mà sao nãy ko đem ba lô lên luôn? – Tôi ngạc nhiên hỏi lại.
- Nãy ôm mớ chăn mền lên đây, mới nhớ ra quên ba lô dưới xe! – Nàng thở dài.
- Ừa, cất đồ đi, N đợi! – Tôi gật đầu.
Tôi cầm 4 chai Sting mà cái mặt cứ xụ xuống, tưởng để dành mớ này chia ra tôi với em Vy nốc đến sáng mai chứ, ai dè vừa đến đã bị trấn lột.
- Sao thế N? – Tiểu Mai đi cạnh bên hỏi.
- À…bị lão anh trấn lột nước! – Tôi ỉu xìu, thật thà đáp.
- Thì sao? – Nàng thắc mắc.
- Thì…còn có 3 chai, sao đủ nhâm nhi cho qua đêm dài chứ! – Tôi thở đánh thượt.
- Hì, Mai pha trà cho, nhé? – Nàng hấp háy mắt cười rạng rỡ.
- Ớ…ừ, được đó! – Tôi ngớ người ra rồi khoái chí đồng ý ngay, gì chứ Sting so với trà đào của Tiểu Mai pha thì còn kém ít nhất vài chục bậc.
Xuống đến trại ông anh, tôi đứng lớ ngớ nhờ một anh chàng đang bưng thùng nước y chang tôi khi nãy.
- À…anh gì ơi, có anh P ở đây ko? – Tôi dè dặt hỏi.
- P ơi…có ai tìm mày nè! – Anh này trả lời, mà mắt thì nhìn Tiểu Mai lia lịa.
Tôi tự dưng đâm chột dạ, vì ở đâu trong trại túa ra mấy ông anh khác đang trơ mắt nhìn Tiểu Mai, vừa xì xầm to nhỏ.
- Con bé xinh quá vậy, lớp nào đấy?
- Ra mà hỏi, tao biết thế quái nào được!
- Thằng kia nhìn mặt giống thằng P thế!
- Chắc em trai, nghe nó bảo vậy mà!
- Dễ thương quá, để tao ra làm quen cái coi! – Một ông đội nón ngược nhảy tót ra.
- Biến, mơ tưởng gì em dâu tao đấy! – Vẫn cái giọng bá đạo của ông anh, và ổng kéo áo ông nón ngược kia vật ngược vào trong, ông kia vung tay la bài hãi.
Tiểu Mai mặt đỏ lựng lên, bối rối lùi ra vài bước, tôi cũng đâm ra ngượng quá thể, rủa thầm ông anh ăn nói bậy bạ hết sức, em dâu ông đang ở trên trại chỉ huy chứ làm quái gì ở đây được!
- Hiền đệ đem nước lên cho đại ca đấy à? – Ông anh tôi phủi tay bước ra.
- Đây…4 chai này huynh! – Tôi thất thần nhìn ông anh nón ngược nằm vật vạ phía trong, vẻ như vừa bị lão anh tôi dợt cho…vài đường quyền lả lướt.
- Em cũng đi theo nó à? Chà…! – Ông anh tôi nhìn Tiểu Mai rồi quay sang tôi cười đểu.
- Dạ…em chào anh! – Nàng cười chào ổng, vẫn còn hãy ngại ngần lắm.
- Thế đệ về đây, bye đại ca! – Tôi chỉ mong cao chạy xa bay ngay lập tức.
- Ờ, hai đứa đi vui vẻ! – Ổng cười nham hiểm, bơm đểu cú chót, nhấn mạnh “ hai đứa “ rõ là to tướng.
Tôi sầm mặt quay đi thẳng như dân tị nạn tránh bom, Tiểu Mai líu ríu đi theo phía sau trong ánh mắt thẫn thờ đầy tiếc nuối của mấy ông trai làng 12A2. Quả thật là đến trại chưa thấy gì vui, mệt từ sáng đến giờ mà lúc này lại còn bị lão anh chơi ác giữa đông đảo bàn dân thiên hạ, tôi đâm ra quạu đeo chả buồn nói câu nào, khiến Tiểu Mai lặng lẽ đi cạnh bên ra chiều vài phần uý kị!

Chap 109
Ra đến xe, tôi đâm chột dạ khi nhìn bộ mặt đỏ gay của chú tài xế:
- Mấy đứa lấy đồ lâu quá, nhanh chú còn về chở hàng nữa!
- Dạ…xong ngay chú ơi! – Giọng mấy nhỏ con gái đang lục đục kéo mớ trái cây ra.
- Đưa N cầm dùm cho! – Tôi galang.
- Hì, Mai cầm được mà! – Tiểu Mai cười lắc đầu.
- Ừ…cũng được! – Tôi lúng búng đáp, thôi cũng tốt, nhỡ đang xách ba lô dùm Tiểu Mai lại bị em Vy bắt gặp thì khổ, dù rằng xác suất để 3 đứa tôi gặp nhau trong cánh rừng này khi mà học sinh toàn trường 3 khối đang tập trung là rất ít, phải gọi là hầu như không có, nhưng cẩn tắc vô ưu vậy, chứ lại như hôm giả say ngoài biển thì có mà tèo!
Ngang qua cổng trại của 12A15, tôi thấy lúc nhúc học sinh vẻ như là của các lớp khác đứng phía trước đang nhìn vào mẩu giấy A4 trên cổng xì xào bàn tán gì đó.
- Gì vậy nhỉ? – Tôi tò mò bước lại gần xem.
- À, mỗi trại sẽ chuẩn bị 1 câu đố, lớp nào giải được thì sẽ có quà đó N! – Tiểu Mai vội giải thích.
- Ái chà, trúng tủ rồi! – Tôi liếm môi hớn hở.
Câu đố của 12A15 là một bài toán liên quan đến việc chia số viên đá cho 20 ô thành số lượng bằng nhau, còn cụ thể bài toán đó ra sao thì tôi ko còn nhớ rõ, nhưng chỉ nhớ mỗi việc tôi chen vào đám đông mất 5s, nhìn sơ bài toán mất 3s, và tổng cộng 10s đến khi nhận quà.
- Đố thế này thì dễ ợt chứ có khó gì! – Tôi cười tự mãn, nhận lấy 2 chai 7up từ 12A15.
- Còn nhiều câu của các lớp khác lắm! – Tiểu Mai tiếp lời.
- Hề hề, đi hốt quà thôi! – Tôi hất hàm đi tiếp.
Đến trại của 12A14, đập vô mặt tôi là 1 câu đố mẹo rất hay thường gặp.
- Từ gì mà 100% người Việt Nam đều phát âm sai? – Đại diện 12A14 khoanh tay hỏi.
- Sao đây Mai ơi? – Tôi cười cười nhìn sang Tiểu Mai.
- Thì N nói đi, biết rồi còn hỏi! – Nàng lắc đầu đẩy vai tôi.
- Hì, là từ “ sai “, phải hông bạn? – Tôi trả lời.
- Ây dà…đúng rồi! – Đại diện 12A14 gãi đầu thừa nhận.
Câu đố của 12A12 cũng khá dễ, nhưng là đối với Tiểu Mai, với tôi thì hơi khoai.
- Lion = ai + ai? – Nhỏ đại diện 12A12 ra đề.
- Là sao nhỉ? – Học sinh vài lớp khác ngơ ngác.
- Ai + ai là thế quái nào? – Tôi đần mặt ra, nhìn sang Tiểu Mai.
- Lion là sư tử = sư + tử = thầy + trò, nhỉ? – Nàng mỉm cười trả lời.
- Ừ, đúng đó! – Nhỏ 12A12 cười tít mắt, trao ra phần quà là bọc bò khô cỡ vừa.
- Quá đỉnh! – Tôi thán phục nhìn Tiểu Mai rồi nuốt nước bọt nhìn bọc bò khô trong tay.
Thế là tiếp sau đó là chuỗi thắng giải đố huy hoàng liên tiếp của hai tinh anh 10A1, những câu đố logic thì tôi diệu võ dương oai, những câu đố mẹo hay ngoại ngữ thì Tiểu Mai phô trương thanh thế, 2 đứa tôi cứ gọi là tay xách nách mang quà đố của các lớp khác, đến nỗi sau khi giải xong câu của 12A1, tôi còn phải xin thêm cái bọc nylon cỡ to để dồn hết quà vô đó, và bọn học sinh lớp khác thì lắc đầu ngán ngẩm, có đứa hâm mộ quá còn đi theo xem bọn tôi giật giải ở các lớp khác.
Ngang qua trại 12A2, tôi lắc đầu đi thẳng cho qua chuyện, vì đây là trại của ông anh, mà hễ dính tới ổng là tôi thể nào cũng gặp xui, nhưng sự đời nó ko bao giờ được như ý.
- Bé nè, sao ko giải câu đố lớp anh? – Một ông 12A2 nhảy ra chặn đường Tiểu Mai.
- Ơ…..! – Nàng ngơ ngác đứng lại.
Tôi lắc đầu than khổ, định đến kéo Tiểu Mai dông luôn, dè đâu bọn mấy ông trai làng 12A2 bắt đầu túa ra quanh nàng, thế là tôi đành tặc lưỡi quay lại bước vào tham chiến.
- Câu đố gì vậy mấy anh? – Tôi thấp thỏm hỏi, mắt dáo dác nhìn quanh xem có ông anh bá đạo đang lảng vảng gần đây không.
- E hèm, chú em muốn thử à? – Ông đội nón ngược khi nãy hất hàm hỏi.
- À…dạ…! – Tôi rụt cổ đáp.
- Được, là thế này, chia một hộp có 3 cây kẹo cho 3 người, chia làm sao mà mỗi người được 1 cây mà trong hộp vẫn còn dư lại 1 cây? – Anh này cười khẩy.
Tôi mặt ngu ra, là thế quái nào nhỉ? Mỗi người được 1 cây, mà trong hộp còn dư 1 cây, tức là nhiều nhất trong hộp phải có 4 cây chứ?
- Bẻ đôi cây kẹo thứ 3 ra à anh? – Tôi cắn môi hỏi.
- Không…phải….! – Tiểu Mai kéo áo tôi lại nhưng đã muộn.
- Ranh con…! – Ông anh tôi ở đâu nhảy xổ ra núm đầu tôi lại.
- Ahhhh…cái gì nữa? – Tôi la bài hãi.
- Mày bôi tro trát trấu vô mặt tao à thằng nhãi? Bẻ cái gì, bẻ cái đầu mày à? - Ổng ấn 2 nắm đấm vô 2 bên thái dương tôi.
- Ahhh…thả đệ…ra…..chưa kịp…nghĩ…mà…! – Tôi ôm mặt rống lên.
- Gì thế P? – Chị xinh đẹp khi nãy ngạc nhiên kéo ông anh tôi lại.
- Mất mặt tao quá mà…! - Ổng gằn giọng.
- Mất…cái gì…đại ca ngon…giải đi! – Tôi nhăn mặt.
- Giải con khỉ, câu này tao đố chứ ai! - Ổng thiếu điều muốn đạp tôi thêm phát nữa.
- Hừ….nãy…đệ chưa kịp…nghĩ kĩ thôi! – Tôi lúng búng chữa thẹn.
- Mày có mà nghĩ đến mai, xem em dâu giải này! – Ông anh tôi nhìn sang Tiểu Mai.
- Dạ…chia 2 cây kẹo cho 2 người kia trước, lúc này…trong hộp còn lại 1 cây, đưa cả hộp kẹo cho người còn lại luôn…vậy là 3 người 3 cây, mà trong hộp vẫn còn 1 cây! – Tiểu Mai trả lời, ái ngại nhìn sang tôi đang nhăn như khỉ ăn ớt.
- Chính xác! – Ông anh tôi vỗ tay, kéo theo là mấy ông bạn ổng cũng rào rào bên cạnh.
- Đệ…cũng định nói vậy…! – Tôi cố cãi cùn.
- Á…à…được, giờ tao với mày đi giải mấy câu lớp khác, xem trình chú thế nào! – Ổng đẩy tôi chúi nhủi ra trước.
- Khoan…quà đâu? – Tôi hỏi.
- Không đến lượt mày cầm! – Ông anh tôi khoát tay, rồi chìa ra quyển từ điển nho nhỏ - Của em nè!
- Dạ…cảm ơn anh! – Tiểu Mai cười.
- Hôm nào qua lớp anh chơi nha bé! – Một ông khác trờ mặt tới.
- Chú chưa ăn đòn chưa sợ mà? – Ông anh tôi bẻ tay răng rắc.
- Bố giỡn tí mày làm gì ghê thế! – Ông kia nhảy thót ra đằng sau.
- Đi mày! – Rồi ông anh tôi đẩy tôi ra trước, Tiểu Mai vội đi theo sau.
Tôi rủa thầm trong bụng, phủ phui cái trại 12A2, quỷ tha ma bắt thế nào mà lại đi ngang qua thế ko biết? Để bây giờ bị dắt như dẫn độ tội phạm ra nhà giam, tôi đi trước, Tiểu Mai đi cạnh, ông anh tôi và bà chị xinh xắn khi nãy cười giỡn ầm ầm phía sau.
- Dừng lại, nhìn kìa chú! – Ông anh tôi kéo tay lại.
- Đang xem nè! – Tôi nhăn mặt.
Câu đố của 11A30 vừa nhìn là tôi đã nghĩ bậy, Tiểu Mai vờ như không thấy, nó phải gọi là tào lao quá thể.
- Con trai có cái gì quý nhất? – Một ông đại diện lớp này hỏi.
- Ái chà….! – Thằng học sinh lớp khác kế bên tặc lưỡi rồi đáp bừa – Chắc là…bi…!
- Bi cái đầu mày! – Ông anh tôi quắc mắt nạt, làm thằng này lượn ngay tắp lự.
- Chứ là gì? – 11A30 hỏi.
- Ngọc trai, hề hề! - Ổng cười vênh mặt
- Ờ….! – Đại diện 11A30 xuôi xị trao quà ra.
Sặc, tôi cứ tưởng câu đố hỏi…cái vụ kia, chứ thế này thì gọi là đố mẹo bậy bạ rồi, thằng nào lại chả nghĩ như tôi vừa rồi chứ, ai mà ngờ được là hỏi con trai nhả ngọc dưới biển!
Sang trại 11A28, lại thêm một câu đố bá láp nữa, tôi đần mặt ra, bên cạnh Tiểu Mai cũng tròn mắt không hiểu gì.
- Em trai của Mai An Tiêm là ai? – Lớp này hỏi.
- Ớ…Mai An Tiêm có em trai à? – Tôi ngơ ngác.
- Có sao không? Chưa đọc lịch sử à? – Lớp 11A28 cười sằng sặc.
Tôi bắt đầu toát mồ hôi, rõ ràng trong Sự tích dưa hấu đâu có nhắc gì đến em trai của Mai An Tiêm đâu chứ, thế quái nào mà tụi này lại biết được, tôi nhìn sang Tiểu Mai, nàng cũng lắc đầu chịu thua.
- Dễ ợt! – Ông anh tôi nói thản nhiên.
- Là ai? – Bọn 11A28 hỏi.
- Mai An Chích, sau Tiêm là Chích chứ gì nữa! - Ổng nhún vai đáp.
- Giỏi ta! – Lớp này xác nhận.
Tôi thì lúc này gọi là cái mặt chảy dài ra như trái dưa leo, lão anh tôi chơi cú này độc quá, rõ ràng trình đấu láo ổng cao hơn tôi nhiều, tôi sức mấy mà chơi lại.
- Thấy chưa chú? Hơn nhau là ở cái này! – Ông anh tôi chỉ lên đầu.
- Câu đố tào lao tào đế….! – Tôi rầu rầu đáp.
- Mày nói với anh mày thế à? - Ổng sầm mặt.
- Kìa P, ăn hiếp em hoài! – Chị dễ thương nhăn mặt.
- Hề hề, anh em mình giỡn nhau vậy hoài mà, phải hông hiền đệ? - Ổng vỗ vai tôi gằn giọng, cười nham hiểm.
- Dà…dạ…đúng rồi! – Tôi lạnh gáy, a dua theo ngay tắp lự
- N bị át vía rồi! – Tiểu Mai khúc khích cười, thỏ thẻ nói vào tai tôi.
Quả thật tôi bị ông anh áp đảo hoài, bình thường tôi chả sợ bố con thằng nào, thế mà cứ đụng ông đại ca bá đạo này là tôi tắt đài, như đèn dầu trước bão, ổng hắt hơi cái là tôi văng ra tận đâu đâu, hết có cơ hội về quê hương. Tôi vừa đi vừa thầm kêu khổ, cái thời giải đố huy hoàng của tôi với Tiểu Mai giờ đã tụt vào tay hai anh chị phía sau mất rồi!

Chap 110
Nhưng ko phải chỉ có mình nhóm 4 người chúng tôi là giỏi giải đố, các lớp khác cũng có ngoạ hổ tàng long, bọn tôi dạo quanh vài vòng nữa thì thấy đa số các câu đố đều vừa được tháo xuống vì đã có người giải xong, rốt cuộc sau gần 30 phút quần thảo thì cục diện “ cưỡi ngựa xem hoa “ bây giờ đã chia làm 2 tốp, anh em nhà tôi cùng Tiểu Mai và bà chị kia là một, và nhóm còn lại là băng bọn 11A1 và 10A2, tôi nhận ra vì có cả thằng lỏi A2 hôm nào đua Toán cùng tôi, tóm gọn lại là 12A2 vào 10A1 chung chiến tuyến, và 11A1 cùng 10A2 vẫn đang chống cự quyết liệt.
Về phần giải mấy câu đố tào lao bá láp thì ông anh tôi vẫn bá đạo như thường, còn các câu đố logic ổng nhường tôi ra tay, nhưng cũng có lắm câu mà cả 4 người chúng tôi đều bí chứ không phải là bất bại.
Như câu đố của 11A13, tôi với Tiểu Mai bó tay đã đành, đến ông anh tôi cũng ngơ ngác mất cả lúc.
- Ước mơ của gấu trúc là gì? – Đại diện 11A13 hỏi.
- Ăn thật nhiều lá trúc à? – Ông anh tôi liếm môi.
- Sai rồi, he he! – Lớp này cười khẩy.
- Được thả về thiên nhiên? – Tiểu Mai dè dặt đáp.
- Cũng ko phải em ơi! – Một thằng con trai 11A13 nhanh nhảu trả lời.
Tôi cứng họng luôn, chả biết trả lời như thế nào cho phải, gấu trúc thì làm gì có ước mơ chứ? Có thì ai mà thực hiện cho nó? Bọn này hỏi vớ vẩn quá sức.
- Chứ sao? – Ông anh tôi bắt đầu nóng.
- Sao là sao? – Bọn lớp kia hỏi vặn.
- À biết rồi, gấu trúc muốn được chụp hình màu! – Một đứa bên 11A1 nói.
- Ơ…đúng rồi này! – Đại diện 11A13 xác nhận.
- Chụp hình màu? – Chị dễ thương ngơ ngác.
- Ừ, gấu trúc panda có 2 màu đen trắng chứ mấy, nên nó muốn được có thêm màu sắc, hề hề! – 11A1 cười đểu.
Tôi với ông anh không hẹn mà cả 2 thằng cùng sầm mặt, vặn tay răng rắc, chả phải vì câu hỏi tào lao này của tụi 11A13, mà tiếc vì bị bọn 11A1 giật quà, ác cái quà là 2 chai Sting mới đau.
- Đố quái gì toàn chơi bố láo! – Ông anh tôi quạu đeo, quên mất là chính ổng cũng khoái trả lời mấy câu bá láp như vậy.
- Mất 2 chai Sting, điên thật! – Tôi hùa theo.
- Bên này nè P ơi! – Bà chị kia kéo tay ông anh tôi sang trại 11A1.
Tôi với Tiểu Mai cũng ghé mắt xem thử coi câu đố của bọn kình địch này nó ra làm sao, gọi là kình địch vì trận đá banh giao hữu hồi kỳ 1 bọn tôi vẫn còn ấm ức vì thua.
- Có 2 làng nói dối và làng nói thật, đầu mỗi làng có đại diện 1 người đang đứng, giả sử ta không biết đâu là làng nói dối và làng nói thật, và bạn chỉ được nói 1 câu với người đứng đầu đường, làm cách nào để người ta dẫn bạn đến làng nói thật?
- Hề hề, ko giải nổi đâu! – Bên 11A1 nãy giờ đi giải đố cùng bọn tôi đã thấy lớp mình có biến, lật đật trờ tới chơi đòn gây nhiễu tâm lý.
Thể loại câu đố kiểu này thì tôi xem phim ảnh cũng hay gặp, lúc bình thường ngồi yên tĩnh 1 mình thì cũng có thể giải ra, nhưng bây giờ xung quanh bọn tôi là cả đám đông 11A1 và 10A2 cùng các lớp khác cùng giải, đau não hơn là 11A1 liên tục chơi tuyệt kỹ thượng thừa của võ lâm tối cổ là…tâm lý chiến.
- Câu này tao vắt óc ra suy nghĩ cả đêm mới được đấy!
- Ghê thế cơ à? Thế thì ai mà giải nổi?
- Chắc mỗi lớp mình giải được!
- Hề hề, thế là 2 chai Pepsi cỡ bự này lớp mình đành thầu rồi!
Tôi thừa biết là băng bọn 11A1 đang chơi trò dóc tổ, câu này lấy trên mạng hay trên phim ảnh xuống chứ làm quái gì mà nghĩ ra được như thế!
- Chà….! – Ông anh tôi đăm chiêu.
- Ừm….! – Tôi cũng nhăn mày nhíu mặt.
- Èo……! – Thằng cán sự toán bên 10A2 cũng ra vẻ suy nghĩ tợn, hết ham làm đồng minh với 11A1 nữa, coi mòi nó quyết tâm ôm 2 chai Pepsi về.
Bây giờ ko biết làng nào là làng nào, mà cũng ko biết người nào nói dối người nào nói thật, nếu hỏi bừa 1 trong 2 người là “ Anh có phải người nói dối ko? “, thì một là người này sẽ lắc đầu, như vậy tức đấy là người nói thật, nhưng chắc gì người nói thật đang đứng ở làng nói thật, nhỡ đứng bên làng nói dối thì sao? Nhưng nếu người được hỏi gật đầu, thì tức là người nói dối, cơ mà người nói dối thì đời nào nói thật, nó phải lắc đầu mới đúng chứ? Mà nếu là người nói dối thì đời nào nó dẫn mình đến làng nói thật là nơi cần phải đến?
Vậy là thế quái nào ta? Thật thật giả giả nó cứ rối tung beng lên, cái này gọi là bọn tôi càng nghĩ càng sai, tự mình dẫn mình vô chính cái mê cung của mình đặt ra để rồi quên luôn cả lối thoát. Ông anh tôi mặt đã bắt đầu phừng phừng hoả khí, và tôi thì đã não đã bốc khói, thằng 10A2 bên kia vẻ như ko ham hố gì chai Pepsi nữa, bọn các lớp khác cũng chỉ biết xì xào bàn tán.
Tôi liếc sang ông anh, ổng chuyển sang liếc mặt bọn 11A1 đang vênh lên, rồi vặn tay liếc lại…sang tôi, tôi hoảng hồn, cả 2 thằng cùng…nhìn sang Tiểu Mai, tự dưng lúc này 2 anh em tôi đồng tâm xem nàng như cứu cánh cuối cùng hay sao ấy!
- Sao…Tiểu Mai? – Tôi thì thầm hỏi.
- Là sao? – Nàng ngơ ngác.
- Giải được không em? – Ông anh tôi thều thào.
- Dạ...được! – Nàng gật đầu.
- Trời đất quỷ thần ơi! – Ông anh tôi ôm đầu bổ ngửa ra sao.
- Gì…vậy? – Nàng tròn mắt ngạc nhiên.
- Giải được thì em nói đáp án ra đi, còn đợi gì nữa? – Lão anh tôi nhăn hí.
- Em tưởng anh với N muốn tự giải! – Tiểu Mai đáp tỉnh queo.
- Hự, bí nãy giờ mà tiểu thư! – Tôi thẫn thờ.
- Sao? Có ai giải được câu này không đây? – 11A1 lớn tiếng hỏi.
- Đây nè! – Tôi nói lớn.
- Nói nghe coi! – Ông tiền đạo số 10 mà tôi còn nhớ mặt đang nheo mắt hỏi.
- À…như vầy, chọn 1 trong 2 người rồi bảo, “ Hãy dẫn tôi đến làng của anh “, thì mình sẽ đến được làng nói thật! – Tiểu Mai trả lời.
- Ừm…Giải thích đi em! – Đám đông hết thảy đều nhìn Tiểu Mai.
- Theo câu nói trên, thì dù không biết ai là người làng nào, nhưng chắc chắn rằng nếu là người nói thật, hiển nhiên sẽ dẫn ta đến làng nói thật, còn nếu người được hỏi là người nói dối, thì người này sẽ không đời nào dẫn ta đến làng của người đó, tức làng nói dối, mà sẽ dẫn đến làng của đối phương là làng nói thật. Vậy đằng nào ta cũng sẽ đến được làng nói thật! – Nàng từ tốn giải thích.
Đám bọn tôi trố mắt nhìn Tiểu Mai phán như thánh sống, nghe đến đâu thấy đầu óc mình sáng ra đến đây, y như những kẻ tu hành lầm đường lạc lối nay đã giác ngộ kinh phật của Đại Thiện Như Lai vậy.
- Ừ, đúng rồi đấy! – Anh này cười thán phục, trao quà cho bọn tôi.
- Tuyệt chiêu, em đỉnh quá! – Ông anh tôi vung tay ca ngợi Tiểu Mai.
- Hì, đâu có gì! – Nàng khiêm tốn đáp.
- Không, giỏi thật đấy! – Bà chị kia nhìn nàng ngưỡng mộ.
- Do em gặp mấy câu đố logic như này nhiều thôi! – Nàng trả lời.
- Thế này thì nhóm mình vô đối mất rồi! – Ông anh vờ ngửa mặt cảm khái.
- Không có đâu, bên 11A1 còn đi theo kìa! – Bà chị tiếp lời.
- Tụi này khoái làm đối thủ bọn mình thế nhỉ? – Tôi nhăn mặt khó chịu.
- Đâu sao, thà có một kẻ thù thông minh còn hơn có một người bạn ngu ngốc! – Tiểu Mai nhún vai nói thản nhiên.
Ba người bọn tôi đần mặt ra, nhìn nàng không chớp mắt vì câu vừa rồi quả là hơi bị…sốc, riêng tôi thì lại thấy thinh thích, hổng dè lâu lâu Tiểu Mai cũng cá tính phết!
- Thế câu đố của 10A2 là gì nhỉ? – Ông anh tôi cười đểu nhìn thằng cán sự Toán 10A2.
- À…cũng dễ thôi! – Thằng này đáp, ra chiều uý kị.
- Dẫn anh tới lớp chú coi! - Ổng hất hàm ra lệnh.
Câu đố của bọn 10A2 dễ ẹc, vẻ như bọn nó hết chuyện hay sao mà đem bài toán lớp 10 vô để làm câu đố, chẳng thà ra đề bá láp như các lớp khác còn hay hơn, ông anh tôi liếc cái rồi hừ nhạt chả buồn giải đề, bỏ đi luôn.
- Qua trại hiền đệ xem câu đố nào! – Ổng khoác vai tôi.
- Lớp mình ai ra đề vậy Mai? – Tôi hỏi.
- À…mình đó! – Nàng đáp.
- Bỏ xừ chưa đại ca! – Tôi nhìn lão anh cười mỉa mai.
- Hơ, chiến luôn chứ sợ gì! - Ổng mạnh miệng nói cứng, dù tôi biết là trong bụng ổng cũng đang thấp thỏm lắm đây.
- Không khó đâu anh! – Tiểu Mai cười cười.
- Ớ…mày dẫn đại huynh đến à? – Thằng T trố mắt.
- Dạo…ạo…chơi….à? – K mập ngấu nghiến mớ chả lụa trong miệng.
- Qua giải đố ấy mà! – Tôi trả lời.
- Mày…mày nội gián à? – Thằng L đi theo.
- Nội cái đầu mày, tao còn chưa biết câu đó ra sao! – Tôi quắc mắt cự lại.
- Dẫn anh qua xem coi mấy đứa! – Ông anh tôi ngoắc tay.
- Dạ…để em! – Thằng D nhanh nhảu dẫn ông anh tôi đến chỗ treo câu đố.
- “ Cái gì nhìn dưới kính lúp không thể nào phóng to lên được? “
- Câu này của Mai ra đó hở? – Tôi ngẩn người hỏi.
- Ừ! – Nàng mỉm cười đáp.
- Cái gì nhìn qua kính lúp lại chẳng thấy to lên! – Ông anh tôi lẩm bẩm.
- Đồ đạc đâu ra nhiều thế chú? – Thằng C lục lọi mớ quà.
- Khổ công lắm mới hốt về được đấy! – Tôi cười tự mãn.
- Thế giải được câu này không? – Ông anh tôi sừng sộ nhìn tôi.
- Hề hề, của lớp đệ mà, đệ nỡ lòng nào giải chứ? – Tôi vờ rụt cổ.
- Nói đáp án nghe coi! – Tôi thì thầm với thằng L.
- Biết đâu mà nói! – Nó nhún vai đáp.
- Ớ…tụi mày ở đây nãy giờ mà! – Tôi ngạc nhiên.
- Bọn tao cũng có biết câu này của Mai đâu, đang bí nãy giờ đây! – Nó lắc đầu.
- Đại huynh…bí rồi hiền đệ ơi! – Ông anh tôi ỉu xìu vỗ vai tôi.
- Ờ…đệ cũng như rứa! – Tôi nửa rầu rĩ, nửa khoái chí.
- Thôi để câu này cho các lớp khác giải, chừng nào về nhà nói đáp án tao nghe! – Rồi ổng cùng với bà chị kia về, ko quên cầm theo 1 chai Pepsi loại bự khi nãy.
Tầm vài phút sau, canh chừng lúc em Vy vẫn chưa từ trại chỉ huy về, tôi tò tò đi theo Tiểu Mai từ trại trước trại sau, rồi lại từ trại sau ngược ra cổng, mặt ra vẻ đăm chiêu tợn.
- Gì thế N? – Nàng phì cười hỏi.
- Hì, đáp án câu đố, bí rồi! – Tôi tò mò.
- Dễ lắm! – Nàng nheo mắt.
- Nhưng bó tay rồi mà! – Tôi ngoan cố.
- Là…góc! – Tiểu Mai trả lời.
- Hả? Cái gì góc? – Tôi trố mắt, hình như nãy nghe sót.
- Góc hình học ấy, N đâu thể nào phóng to hay thu nhỏ nó được, kính lúp cũng vậy thôi, bao nhiêu độ là bấy nhiêu độ, bất di bất dịch! – Nàng từ tốn giải thích.
- Ớ…ờ ha..! – Tôi ngớ người.
Đến đây chỉ biết gọi là mười phần bái phục nàng, xưa nay tôi luôn tự hão cái khoản thông minh của mình là nhất, dè đâu nhân ngoại hữu nhân, đúng là không lường trước được. Tôi thầm tiếc hùi hụi cho tụi K mập ko chịu đi theo xem bọn tôi trổ tài lúc giải đố mấy lớp khác, nếu mà thằng D có mặt lúc đó thì thể nào nó cũng tôn Tiểu Mai lên làm thần mất, vì nó đã hay gọi đùa tôi là thánh rồi mà tôi còn thua nàng mấy bậc, cái này theo như tiên hiệp thì gọi là “ Siêu phàm nhập tiên, siêu tiên nhập thánh, siêu thánh nhập thần, siêu thần nhập tôn “, hề hề!

Post a Comment

 
Top