Chap 191
Quãng đường về hơn mười lăm cây số đã xa nay lại còn xa thêm, 6 chiếc xe đạp, chiếc nào cũng có đôi có cặp, và chỉ mỗi tôi là nhẹ bẫng đi với cái yên xe trống không phía sau. Tôi thấy trong lòng hoàn toàn trống rỗng, những câu tự vấn không có câu trả lời cứ vụt đến rồi lại lọt thỏm vào khoảng không vô định.

- “ Tại sao vậy ? Sao lại đối xử với tôi như vậy chứ ? Nếu tôi có làm gì sai thì ít ra em cũng phải nói rõ với tôi chứ ? Khả Vy ? “

- “ Em nói em hiểu tôi mà, em biết con người tôi trọng nhất là danh dự mà ! Để rồi hôm nay em biến tôi thành một thằng hề chỉ biết làm trò mèo trong mắt mọi người, để rồi bây giờ ai nấy cũng nhìn tôi bằng ánh mắt như vậy đấy ! Ánh mắt mà tôi biết là họ đang cảm thông, nhưng với tôi lúc này nó chỉ là thương hại không hơn không kém ! “

- “ Tôi đã làm gì sai sao ? Tôi một lòng, toàn tâm toàn ý với em, để rồi giờ đây đổi lại những gì tôi nhận được là như vậy à ? Không, tôi thích em mà không hề mong đợi mình nhận được lại điều gì, chỉ đơn giản tôi thích em vì em thích tôi, cứ tưởng rằng chúng ta là hai mảnh ghép hoàn hảo ! “- “ Em đâu biết vì em, tôi bỏ ngoài tai những lời dự đoán mà tôi cho là bố láo của bạn bè, khi bọn nó bảo rằng em có bạn trai khác. Em cũng đâu biết vì em mà tôi chạy thất thần suốt 1 tuần lễ chỉ để được tự tay mình làm món quà tặng em, vì em mà tôi cam chịu bị trẹo hông lúc nhảy sào, vì em mà dẫu có đến chết tôi cũng cố cắn răng nén đau, chỉ bởi tôi muốn bạn trai em phải là người có phong thái và khí khái nhất định, có thể làm em hãnh diện ! “

- “ Và tệ hại hơn, em đâu biết rằng vì em mà tôi nhẫn tâm bỏ rơi người con gái khác trong đêm mưa lạnh lẽo, và khi đó em ngủ thật ngon ở nhà. Người ấy lo lắng cho tôi còn nhiều hơn bất cứ những gì tôi có thể nghĩ ra ở một cô gái lứa tuổi như vậy có thể làm được. Để rồi người ta nhận được gì, em đâu biết cái cảm giác một người con gái nhận dạy guitar cho người con trai mình thích chỉ để anh ta đàn cho người con gái khác nghe. Tôi biết, tôi hiểu, nhưng vì em, tôi sẵn sàng làm ngơ tất cả, chỉ bởi vì một khi tôi đã yêu mến ai, chỉ cần người đó không làm gì lầm lỗi với tôi thì dù trời có sập, tôi vạn kiếp thiên thu cũng vẫn chỉ biết có người tôi yêu ! “

- “ Bây giờ đổi lại em đang đối xử với tôi ra sao đây ? “

Tôi hoàn toàn chìm đắm vào những suy nghĩ của bản thân, và có lẽ sẽ mãi chỉ vậy nếu như bọn hai thằng Dũng xoắn và Tuấn rách không trờ xe đến :

- Ê Nam !
- Ê !

- Hở… sao ? – Tôi giật thót người.
- Này, hai đứa mày… vậy à ? – Tuấn rách trầm trầm hỏi.
- Không…. ! – Tôi chối phắt đi theo bản năng và rồi lại nói tiếp - … Ừm…chẳng biết !
- Bảo rồi mày không nghe ! – Thằng Dũng thở hắt ra.

Tôi lắc đầu cười buồn, cố ra vẻ mình vẫn bình thường, thế nhưng tôi không bình thường thêm được nữa khi mà đến lượt thằng Luân cùng thằng Quý chạy sát sườn, chỉ có mỗi thằng Chiến chở Khả Vy và Khang mập chở nhỏ Huyền là chạy phía trước.

- Sao vậy ? Chuyện gì vậy ? – Yên ù hỏi dồn dập.
- Ông Nam, nói ông nghe, hôm bữa lúc đi nhà sách, tui thấy nhỏ Vy đi chung với người khác đó ! – Nhỏ Phương vô tình lặp lại đúng ý của thằng Dũng xoắn hôm bữa.
- Ơ, bà cũng vậy à ? – Thằng Dũng ngạc nhiên.
- Ừm….ờ ! – Nhỏ Phương định nói tiếp, nhưng nhìn vẻ mặt của tôi rồi lại thôi.

Tôi lúc này bị giằng xé giữa hai tâm trạng, nửa muốn nói chuyện để chia nhẹ bớt nỗi lòng, nửa muốn chỉ mỗi mình tôi gặm nhấm cái tâm trạng nửa vời này. Con người tôi trọng nhất là danh dự bản thân, nhưng bây giờ thì mọi người lại túm tụm xung quanh bàn tán về ai ? Về tôi, cứ như là đang thương hại tôi vậy, và tôi thì không muốn điều đó !

Thế nhưng khi mọi người nhìn tôi và biết ý tách riêng ra, thì tôi lại cảm thấy mình lẻ loi như bị bỏ rơi, vô tình lại càng đáng tội nghiệp hơn nữa !

Lúc này, tôi chỉ cần một người có thể đi sóng đôi cùng tôi, và đừng nói chuyện, chỉ đơn giản để cho người khác biết rằng, hay chính là để tôi biết rằng cạnh tôi vẫn còn có một ai đó, để tôi có thể tỏ ra là mình vẫn bình thường. Nhưng cũng đừng túm tụm cả nhóm lại như vậy, tôi không muốn là người bị thương hại, bị tội nghiệp !

Thế nhưng suy nghĩ này của tôi thì làm gì có ai biết được chứ ? Thành thử ra tôi cứ lần lữa mãi, và cuối cùng chạy tuột lại phía sau, trước mặt là nhóm của Luân, và ở đằng xa tít tắp kia, là Khả Vy đang cười tươi bắt chuyện với nhỏ Huyền.

Bầu trời dần về chiều, từng áng mây trôi lãng đãng đằng xa, nhẹ nhàng và hững hờ như cách Vy đang đối xử với tôi, và mặt trời dần khuất về sau, đưa ánh sáng yếu ớt như vẫn luyến tiếc một buổi ban ngày, như chính tôi lúc này đang luyến tiếc về những điều mơ hồ từ lâu.

- Nam, về, quẹo nè ! – Giọng Khang mập làm tôi bừng tỉnh.
- Ừm, vậy à ? – Tôi quay lại.
- Mày… nãy giờ có đang chạy xe không đấy ? – Nó nhìn tôi sửng sốt.
- Có… chứ ! – Tôi gật đầu một cách vô hồn.
- Trời đất, chứ sao mày đi từ nội thằng Chiến đến nhà em Huyền, giờ đến gần nhà tao mà mày cũng không nhận ra à ? – Nó chưng hửng.
- Đâu… mà tao về đây ! – Tôi nói rồi quay xe đạp về, mặc cho Khang mập hãy còn đang ngơ ngác.

Tối hôm đó, tôi nuốt cơm không vô, uống nước cũng không thấy cảm giác, cứ lơ ngơ đến tận khi đóng cửa vào phòng, yên lặng tắt đèn và thẫn thờ tựa người vào tường, có lẽ bây giờ tôi lại đâm ra thích cảm giác một mình gặm nhấm nỗi đau không thành tên này.

Không thể nghĩ được gì, không thể nói được gì, mọi thứ xảy ra quá nhanh và dồn dập, tôi không hiểu và cũng không muốn biết, cũng không muốn tin.

- “ Tao với thằng Khang thấy em Vy của mày đi với tên khác rồi ! “

Tao không tin, tụi mày đã nhầm người rồi, chắc chắn !

- “ Hôm bữa đi nhà sách, tui thấy Vy đi chung với người khác kìa ! “

Vô lí, tui không tin, nhầm rồi Phương à !

Thế nhưng mày lấy cơ sở gì để không tin hả Nam ? Những gì của ngày hôm nay vẫn chưa đủ hay sao vậy ? Bạn bè họ dối mày để được cái gì đâu ?

Nhưng như vậy thì Vy đối với tao vậy cũng có được gì đâu ? Không thể có chuyện một người chỉ mới hơn tháng mà thay đổi đến như vậy được !

Tôi tựa người vào tường, có lúc uất nghẹn, có lúc trống rỗng, đau nỗi đau không thể diễn tả, không thể chia sẻ với ai.

Cái tôi của mày quá cao Nam à, bạn bè nói gì mày cũng không nghe, họ nói chuyện mày cũng không tiếp, giờ thì lấy ai ra mà sẻ chia ?

Chính vì tao có lòng tự tôn, nên một khi tao đã yêu, tao cố hết sức để không bị tổn thương, tao cố toàn tâm toàn ý rồi đấy thôi !

Mày gọi đó là tình yêu ? Đã biết gì chưa thằng ngu ?

Tao………. !

Tình là như thế đấy, không yêu không đau, nhói buốt trái tim, gọi là tình yêu !

Trong đêm, có một thằng Nam liên tục tự xỉ vả chính mình, và một thằng Nam khác chống chế yếu ớt rằng những gì nó làm là đúng. Để rồi cuối cùng, cả hai thằng đều nhận ra nó chẳng hơn gì ai, nó cũng chẳng biết gì cả, chỉ đơn giản từ trước đến giờ cuộc sống của nó toàn màu hồng, và giờ đây có lẽ sẽ có thêm những màu sắc khác nữa rồi.

Tôi mệt mỏi nằm xuống giường, nhắm mắt lại và dần ngủ đi lúc nào không hay, khi mà một câu hỏi vẫn cứ treo lơ lửng trước mặt như một hình chiếu bản thân, hiện hữu và rõ mồn một :

- “ Tại sao vậy ? “

Sáng hôm sau, tôi tỉnh dậy, tự mong rằng ngày hôm qua chỉ là mơ, hoặc cả mùa hè vừa qua chỉ là mơ càng tốt. Để tôi sẽ giữ cho Vy đừng đi Đà Lạt, giữ cho tôi đừng về Phan Rang nữa, thế nhưng tôi cười buồn chấp nhận rằng cái ước muốn mọi thứ đều là mơ chỉ là một suy nghĩ trẻ con đầy ngốc nghếch.

Vậy bây giờ phải làm sao đây, hở quý ngài Người lớn khôn ngoan ?

Tôi tần ngần đứng trước bàn điện thoại, hai phần muốn gọi điện hỏi cho rõ mọi chuyện rồi ra sao thì ra, và tám phần còn lại chỉ đơn giản là gọi đến nhà Vy, để hỏi rằng…

- Tối nay Vy có học Toán không ?
- Ừ, có !
- Ừm…, thế tối mình qua !
- ……… … !

Tôi không thể trốn tránh việc gặp Vy được, hay đúng hơn là tôi không thể không gặp em ấy. Tôi một mặt vẫn đang cố tỏ ra là mình chả có chuyện gì sau ngày hôm qua, một mặt vẫn mong chờ một điều gì đó mơ hồ và đầy hi vọng, và nó cũng mơ hồ không kém những gì đang xảy ra lúc này vậy !

Buổi tối của ngày hôm ấy, trời đêm lất phất mưa, tôi bỏ cặp xách vào giỏ xe, lần đầu tiên cảm nhận rõ mình phải làm những gì, phải nói những gì !

Chap 192
Tôi đến nhà Vy lúc 7 giờ tối, vai áo ướt đẫm vì cơn mưa lất phất tuy không nặng hạt nhưng dai dẳng, và cũng vì tôi cố gắng chạy thật chậm, tôi muốn cơn mưa rửa sạch đi những tâm tư của mình. Đợi chừng 5 phút thì Vy bước ra cùng với bác gái :

- Trời mưa sao con không mặc áo mưa Nam ? – Bác ấy ngạc nhiên.
- Dạ, con…. ! – Tôi còn chưa kịp trả lời thì đã bị cắt ngang.
- Kệ, hi, con đi học nha mẹ ! – Vy nói rồi khoác vào người chiếc áo mưa, nhẹ tênh.

Khung cảnh hai bên đường vẫn như ngày xưa, vẫn một chiếc xe đạp, vẫn hai con người. Nhưng chỉ khác hai điều, đó là hôm nay trời mưa, và một người ướt, một người không.

Tôi nghe tim mình đau nhói khi Vy nói “ Kệ “ , tôi nghe rạn vỡ trong lòng vì em ấy khoác áo mưa đằng sau, mặc tôi dầm mưa phía trước mà không một lời hỏi han. Hai đứa giờ đã ngăn cách nhau, dù ở cạnh bên nhưng tưởng như xa tận nơi đâu, vì một người thì ướt đẫm sương mưa, một người thì…. Giờ tôi đã cảm thấy lạnh, nhưng không lạnh bên ngoài, mà buốt đến tận tâm can, không còn cảm giác thế nào là ấm áp trong tiết lạnh nữa. Mà giờ đây là cái lạnh cùng cực của tinh thần đang đè nặng lên thể xác.

Và tôi cảm thấy đã không còn cần thiết để hỏi những gì mình muốn biết nữa, vì tôi sợ nếu nói ra thì tôi sẽ phá nát những phút giây, những điều mong manh dễ vỡ mà tôi chỉ có được lúc ở cạnh Khả Vy. Tôi không còn muốn biết lí do, không còn muốn biết bất cứ một câu trả lời nào nữa.

Vào đến lớp học, tôi dắt xe đến bãi gửi, bước ra vẫn thấy Vy đứng đợi mà chưa vào lớp.

- “ Em đợi tôi chỉ vì tôi đã chở em đến đây, như một thủ tục, như một phép trả nghĩa, hẳn là như vậy rồi, phải không ? “

Hai đứa đi cạnh nhau, băng qua đường, xuyên vào con hẻm nhỏ đến lớp học toán, em ấy lặng lẽ đi lên bàn trên, tôi thẫn thờ ngồi xuống dưới cuối lớp.

- Mày làm gì mà ướt mem vậy ? – Thằng Bá tròn mắt ngạc nhiên hỏi.
- Tao tắm mưa ! – Tôi cười buồn.

Giờ ra về, chúng tôi vẫn yên lặng như trước, tôi vẫn chở Vy qua những con phố ngày ấy, những đoạn đường của hồi ức và kỉ niệm. Tôi không muốn nói gì cả, vì tâm trạng trống rỗng, vì tôi sợ nếu nói gì đó sẽ nhận được câu trả lời mà tôi không muốn nghe.

Tôi muốn giữ riêng nỗi đau này cho bản thân, tôi đã biết điều này sắp xảy ra rồi, tôi biết. Tôi chỉ đơn giản rằng tôi đang cố tỏ ra mạnh mẽ trong mắt em ấy, cố thể hiện mình hãy còn bình tâm lắm, chẳng có việc gì đâu !

Chỉ có đã lạnh, nay lại càng thêm lạnh mà thôi !

Đưa Vy đến nhà, tôi chầm chậm dừng xe lại :

- Về nhé ! – Tôi dịu dàng nói, hết mức có thể.
- Ừ ! – Em ấy mỉm cười gật đầu rồi quay vào trong.

Tôi lặng yên nhìn theo bóng hình em ấy, cố ghi nhớ thật sâu rồi ngửa mặt nhìn trời cao, tự hỏi nếu đã mưa thì sao lại không mưa cho to, thế này cứ như là đang khóc cho tôi vậy chứ, rồi lặng lẽ đạp xe quay về.

Liệu bạn có nhất thiết phải biết đáp án của mọi nghi vấn, khi mà bạn đã biết rõ rằng nếu biết được câu trả lời rồi thì cả hai sẽ không còn có thể đối diện nhau nữa ? Hay chỉ đơn giản rằng bạn muốn nghe câu trả lời mà cả hai đều đã biết, và được nói ra từ chính người bạn muốn nghe ?

Với tôi thì không, tôi không muốn biết câu trả lời ấy, tôi cũng không muốn làm tổn thương người tôi yêu, thà rằng cứ để tôi một mình chịu đựng, vậy là đủ rồi !

Những ngày sau đó, tôi không còn sang nhà Vy chơi nữa, tôi cũng thôi gọi điện, và không còn đi học cùng em ấy nữa. Tôi chỉ đến lớp, học và về, đúng nghĩa vụ của một người học sinh, chỉ vì tôi đang đợi một điều.

- Sao bữa giờ mày với em Vy không đi chung nữa ? – Thằng Bá thắc mắc.
- Ừ ! – Tôi lại cười buồn.

- Hai đứa mày có chuyện gì à ?
- Ừ !

- Ê, nhường em nó cho tao đi !
- Ừ !
- Thiệt không đó mậy ?
- Ừ !
- …………… !

Ra về, tôi về trước, lẳng lặng đến bãi giữ xe và dắt ra rồi thong dong đạp về, tận hưởng không khí mát lạnh của phố biển sau mưa. Và biết chắc rằng sau lưng tôi giờ đã không còn bóng hình một ai đó nữa, nhưng tôi vẫn đợi !

- A lô, Nam hả, tao Sơn nè mày !
- Ừ, có gì không ?
- Đi đá banh chứ chi, có kèo thơm lắm !
- Thôi, bye !
- …………. !

Tôi lại dắt xe ra ngoài, vẫn chạy lòng vòng quanh những con phố, qua những cung đường đầy ắp tiếng cười ngày trước. Và biết chắc rằng nếu tôi ngồi xuống một trong những băng ghế kia, sẽ không còn ai ngồi cạnh tôi nữa, ngày lại trôi qua, nhưng…. tôi vẫn đợi !

- Nam, đi chơi game mậy, vừa update phiên bản mới !
- Thôi mập, cho xin đi !
- ……….. !

Tôi dạo trên khu bờ sông quen thuộc, thoáng nhìn quán nước mía “ chua lét “ hôm nào. Và biết chắc rằng nếu tôi dừng lại, bước vào gọi một ly, và bỏ thật nhiều nước chanh muối và đó, cũng sẽ không còn ai la the thé, nhăn mặt gạt mớ hỗn độn đó ra nữa, ngày lại qua ngày, nhưng… tôi vẫn đợi !

- Ê Nam, bữa giờ trốn tao hả mậy ? Qua nhà tao đi, đang nướng mực nè, thơm lắm !
- Ừ, ăn đi, tao no rồi !

Tôi ngồi trên thảm cỏ xanh ở bãi biển Đồi Dương, khoan khoái đón làn gió mát rượi đặc trưng của biển, mỉm cười khi thấy một cặp đôi nào đó nắm tay nhau đi dạo trên làn cát trắng. Và biết chắc rằng nếu giờ tôi đứng dậy thì cũng sẽ chỉ là đi dạo bộ một mình, đã không còn em đi cạnh tôi như ngày nào nữa, và lại hết một ngày, nhưng… tôi vẫn đợi !

Tôi không muốn biết câu trả lời, vì tôi không muốn nghe em nói !

Tôi không hỏi, vậy nên em cũng sẽ không nói, đúng không ?

Chúng mình không còn gặp nhau nữa, phải không em ?

Bạn bè bảo với tôi rằng em có bạn trai khác, tôi không tin, đến tận bây giờ tôi vẫn không tin. Em biết vì sao không ? Vì tôi tin em, chỉ vậy thôi !

Thế nên giờ đây, tôi đợi một sự xác nhận, ngày ngày tôi đợi những gì đến rốt cuộc cũng sẽ phải đến, vì ở nơi phố biển nhỏ bé này, những gì chúng ta muốn gặp thì sớm muộn cũng sẽ gặp thôi, phải không…em ?

Chiều hôm ấy, tôi thẫn thờ đạp xe quay về sau nhiều ngày đợi chờ nhưng vẫn không nản lòng. Và rồi thề có trời đất, khoảnh khắc ấy tôi như có linh cảm rằng tôi và em sắp gặp lại nhau rồi đấy!

Bầu trời xanh dần về chiều, dòng người hối hả sau một ngày bận rộn đang ngược xuôi xung quanh, nhưng tôi tin rằng mình không thể nào lầm được em trong số họ, vì em rất đặc biệt. Em cười rất đỗi tinh khôi, và hơn hết thảy, em cười toả nắng !

Chính vì vậy, khi vô tình nhìn về phía bên tay trái, tôi thấy em, Khả Vy à, em ngồi sau xe đạp của một người con trai khác. Và dĩ nhiên là tôi không có lí do gì nhìn xem tên đó là ai cả, tôi chỉ cần biết hắn là một tên con trai khác không phải là tôi, chỉ vậy thôi !

Và tôi nhìn em, bất ngờ thật đúng không ? Vì lúc tôi nhìn em, cũng là lúc em nhìn thấy tôi, tôi không cần thiết phải khẳng định hay chắc chắn rằng em có nhìn thấy tôi hay không, vì đó đã là sự thật rồi !

Lại một giây, tưởng chừng như cả thế kỉ….. !

Khoảnh khắc ánh mắt hai ta chạm nhau, khi tôi còn chưa kịp nghĩ gì thì em đã vội quay đi, xem như đôi ta chưa từng quen biết… và rồi tên con trai ấy vẫn vô tư cười nói cùng em, chiếc xe đạp xa dần rồi mất hút phía cuối con đường.

Vậy đấy, sự thật mà tôi đợi bao ngày giờ đã diễn ra trước mắt tôi, không bất ngờ, không có gì đặc biệt, nhưng…..

Ngày hôm ấy, tôi không thể nào nhớ ra được mình đã về nhà bằng cách nào !

Chap 193
Trong tiềm thức, mắt tôi nhìn, tay tôi bóp thắng, chiếc xe đạp màu đen cùng một thằng con trai dừng lại trước ngôi nhà của hắn :

- “ Đến nhà rồi kia à ? “ – Tôi đưa đôi mắt vô hồn nhìn vào cánh cổng sắt.

Chầm chậm đẩy cửa, tôi thẫn thờ dắt xe vào trong nhà. Dưới bếp, mẹ tôi đang lúi húi nấu ăn với rổ rau trên tay.

- “ Ừ nhỉ, trời gần tối rồi, mẹ phải ở nhà nấu cơm thôi ! “ – Là một ai đó nói hộ từ trong đầu dùm tôi, nghe xa xăm và lạ lẫm.

- Về rồi à con ? Biết gì chưa ? – Mẹ tôi tươi cười rạng rỡ.
- Dạ ? – Tôi ngước mắt nhìn.
- Anh mày đậu Bách khoa rồi, 21 điểm mà trường chỉ lấy có 18 điểm, vậy là xem như xong khối A, giờ chỉ còn đợi Y Dược khối B nữa thôi ! – Ánh mắt mẹ không giấu nổi vẻ hân hoan.
- Dạ, may ghê ha ! – Tôi gượng cười, cố sao cho thật tự nhiên.

- Ừm, nó vừa gọi điện báo về, chắc giờ ngoài Phan Rang mấy cô chú tập trung lại làm tiệc đấy !
- Hì….. !
- Đợi anh mày đậu luôn trường Y rồi thì nhà mình cũng mở tiệc !
- Dạ…hì hì, hẳn rồi !
- Mày cũng liệu mà cố học cho bằng anh đấy con, thôi tắm rửa rồi xuống ăn cơm !
- Dạ….. !

Tôi cố dạ vâng rõ to để giấu đi sự bất thường của mình rồi bỏ đi lên nhà trên :

- “ Học ư… ? Liệu rằng học có phải là quan trọng nhất ?.... Sao lúc nào mọi người cũng chỉ bắt con học vậy ? Sao ai cũng bảo con phải giỏi như ông anh chứ…. ? Cảm giác là cái bóng của một người, có ai đã từng biết qua chưa….. ? “

Cũng thật trớ trêu, ngày ông anh tôi đậu đại học Bách Khoa thì tôi lại chẳng thể thành tâm mà gọi điện chúc mừng ổng, bởi vì chiều hôm nay…..

Thất thểu vào phòng, tôi đóng cửa lại rồi tựa người vào tường, ngồi phịch xuống sàn.

Từng giây đồng hồ chầm chậm trôi qua theo tiếng tíc tắc của kim giây kêu rõ đều đặn trong phòng, tôi vẫn lặng yên ngồi bất động.

Tại sao lại như vậy chứ ? Mình phải nổi giận vì vừa chứng kiến một sự thật phũ phàng ư ? Hay phải thật buồn vì hôm nay đã chính thức trở thành một kẻ… bị bỏ rơi ?

Ừ, trước khi về nhà, tôi đã cố kìm nén mọi cảm xúc, và đợi đến lúc ở trong phòng một mình, tôi mới có thể phát tiết nó ra ngoài. Tôi cứ tưởng về đến nhà, tôi sẽ nổi giận, sẽ quẳng đồ đạc đi như một kẻ điên vì thất tình, hay sẽ buồn rầu đến suy sụp như một người bi luỵ vì tình.

Nhưng không, tất cả đều vô hồn… và trống rỗng !

Tôi không hề cảm thấy gì cả, một chút tức tối cũng không, một chút buồn rầu cũng không, chỉ đơn giản là những suy nghĩ và câu hỏi luôn đứt quãng giữa chừng vì không có hồi đáp.

- “ Tại sao vậy ? “

- “ Vừa rồi là sự thật mà, phải không ? “

- “ Mình đợi bao ngày, rốt cuộc điều cần biết cũng đã biết rồi đấy thôi ? “

- “ Nhưng sao…. ? “

Ừ, có lẽ nơi này không hợp ! Đúng rồi, căn phòng này không đủ rộng, hồi nhỏ mỗi lần buồn, chẳng phải mình hay ra biển để thét thật to cho vơi nỗi lòng đó sao ? Ừm, hẳn là vậy rồi, mình hiện giờ chưa cảm thấy gì cả là do không gian nơi này quá chật hẹp. Mình phải giữ nguyên cảm xúc này, để ngày mai ra đến biển mình sẽ tha hồ mà… gì nhỉ ? À, gặm nhấm nỗi đau này chứ, hay thật, tự dưng bây giờ mình lại trở thành một thằng thích thưởng thức cái cảm giác này ?

Gọi nó là gì nhỉ ? Bị phản bội ư ? Hay phụ tình ? Hay là… quả báo ? Nhưng… mình đã làm gì để bị quả báo ?

- Nam ơi, xuống ăn cơm ! – Tiếng mẹ tôi vọng lên từ dưới nhà.

Tôi giật mình thoát ra khỏi dòng suy nghĩ dài miên man bất tận, vội đứng dậy nói :

- Ư….m……….. !

Gì vậy ? Sao tôi không thể nói thành lời được ? Một cảm giác nghẹn ứ và đông đặc nơi cổ họng, tưởng chừng nếu cứ cố nói ra một điều gì đó, thì tôi sẽ thở nấc lên thành tiếng.

- Dạ……. ! – Và cố gắng lắm, tôi cũng chỉ phát ra được một từ gọn lỏn, nói mà như không nói.
- Có nghe không Nam ? – Mẹ tôi lại gọi, giọng bà đã sốt ruột.

Không nói được, tôi vội đứng dậy rồi mở cửa phòng cố tạo âm thanh thật to để mẹ tôi biết là tôi đang mở cửa, cố giẫm chân mạnh xuống sàn để bà biết là tôi đang bước xuống.

Tôi im thin thít, chỉ đưa đũa gắp thức ăn rồi và cơm vào miệng qua loa cho có lệ, vẫn không nhìn ai và cũng chẳng nói gì.

- Mày sao thế con ? Sao mắt đỏ nữa rồi ? – Mẹ tôi ngạc nhiên.
- Dạ…lúc nãy ngoài đường có bụi, con dụi mắt nhiều nên vậy ! – Tôi cố giấu vẻ bối rối, mặt thản nhiên đáp.
- Tí nữa lên nằm nghỉ đi, đừng xem tivi nữa ! – Mẹ tôi dặn.
- ……….. ! – Tôi vẫn cắm cúi ăn.

- “ Gì nữa thế ? Chỉ khi nào xúc động mạnh thì mắt mình mới đỏ mà ? Nãy giờ mình có cảm giác gì đâu mà lại như vậy ? Buồn cũng không, tức giận cũn không mà ! “

Sau bữa tối, viện lí do mắt đỏ cần nghỉ sớm, tôi nói với mẹ rồi lên trên lầu, đóng cửa phòng lại và tắt đèn. Thả người xuống giường, nằm vắt tay lên trán :

- “ Mình bị sao thế này ? Sao đầu óc cứ trống rỗng, chẳng hề có gì thế này ? “

Không biết là đã bao lâu trôi qua, nhưng tiếng tíc tắc của chiếc đồng hồ nhỏ trên bàn đã trở thành một thứ âm thanh mà tôi tưởng chừng như cứ mỗi một lần nó vang lên, là đã 1 ngày hay thậm chí là 1 năm. Và cũng không biết bao nhiêu lần, tôi từ đang nằm lại trở dậy và ngồi bó gối, có khi tôi tựa hẳn người vào tường, có khi tôi úp mặt thê lương, và cũng có khi… tôi thẫn thờ nhìn vào bóng đêm dày đặc trước mắt.

- “ Đã 2 giờ đêm rồi ư ? “ – Tôi nhìn vào kim dạ quang của đồng hồ.

Thật khẽ khàng và chậm chạp, tôi rón rén mở cửa ban công và trèo lên sân thượng. Bầu trời đêm khuya của một ngày hè không mưa trở nên quang đãng đến lạ thường, cao vợi và thoáng mát, ngàn ánh sao sáng lấp lánh giữa tầng không. Từng làn gió nhẹ đưa hương hoa sữa từ nhà kế bên sang, tôi nghe tiếng xào xạc lá của những cây dừa nước được trồng bên dưới.

Gì nhỉ ? Tôi ra đây làm gì nhỉ ?

À, phải rồi, chiều nay, tôi thấy Vy đi với tên con trai khác. Vậy là bọn thằng Khang không có nói sai, hì, vậy mà lúc trước mình lại đi không tin tụi nó, ngớ ngẩn thiệt, bạn bè chơi thân thì cần gì phải lừa nhau đâu chứ ! Mà Phan Thiết thì nhỏ xíu, chắc là Vy với tên ấy cũng….. !

Tôi trở mình dậy, thở hắt ra và cười một mình.

Chắc là Vy và tên ấy cũng đi với nhau nhiều lần rồi, đến cả nhỏ Phương cũng còn thấy kia mà. Ừm, vậy là chỉ trong có hơn 1 tháng mà nhiều chuyện xảy ra quá, nào là so tài với A Lý, lần đầu tiên bị đá thật lực vào hông này. Rồi thằng Luân tán tỉnh bà chị lớp trên, à, cái thằng Chiến dám chơi xỏ mình lần hai, rủ lên nhà gì mà gà thì gà tây, cá thì không được câu, hừm…hì hì, mà cũng vui chứ đâu có sao…gì nữa nhỉ ?

À… lần đầu tiên bị quê giữa đám bạn, quê thiệt… sao Vy nói hiểu tôi mà lại vậy nhỉ ? Chắc hẳn là lúc ở bờ suối em ấy cũng thấy tôi chìa tay ra chứ, tụi bạn ai cũng thấy cả mà. Rồi lại còn lúc đi về nữa chứ, thật là…. Mọi ngày đã lạnh lùng với tôi rồi, thôi thì có gì cứ nói thẳng ra đi chứ, mập mờ hoài vậy thì tôi biết gì được đâu.

Em cứ nói thẳng ra là…. Cứ nói thẳng ra là em có bạn trai khác rồi đi, đâu cần phải im lặng đến như vậy ? Im lặng và từ từ xa lánh là cách em đã chọn để bỏ rơi một người hay sao ? Cách đó không hay chút nào đâu, thật đấy Vy à !

Em biết ngày hôm nay, tôi… ừ, tôi buồn thật đấy, giờ tôi mới nghĩ là mình đang buồn. Nhưng không phải là vì em đã có bạn trai khác, mà là vì….

Bạn bè ai cũng nói rằng em đi với người con trai khác mà tôi đâu có tin, không, không phải là tôi không tin họ. Chỉ riêng tôi, riêng những ngày vừa rồi ở cạnh em, tôi đã có dự cảm về điều đó rồi. Chỉ là… tôi đợi em, tôi đợi chính em nói lời chia tay kìa, và tôi… hẳn rồi, tôi sẽ rút lui mà chúc phúc cho em. Nhưng không, em không nói gì, và cũng không làm gì, chỉ đơn thuần vì cách em chọ là im lặng và xa lánh.

Thế là ngày ngày tôi đợi, tôi đợi một sự xác nhận mơ hồ mà chính tôi cũng không biết đó là gì, nhưng tôi vẫn biết mình phải đợi. Ừm, giờ thì tôi biết rồi đấy, tôi đợi khoảnh khắc tôi thấy em cùng người khác vui cười cùng nhau, và hôm nay tôi cuối cùng đã được như ý nguyện rồi !

Nhưng em biết không ? Tôi không buồn vì điều đó, mà tôi… tôi buồn, tôi đau vì giây phút em nhìn tôi, nó rất ngắn ngủi, rồi em lại quay đi như chưa hề nhìn thấy tôi, như hai ta chưa từng quen biết. Tôi đau vì điều đó, đau lắm, tim tôi như thắt lại rồi vỡ vụn. Thà rằng em nói một lời thẳng thừng thì có lẽ tôi sẽ không đau như bây giờ, đằng này….

Cũng không biết là đã bao lâu trôi qua, khi cảm thấy hơi lạnh của sương đêm đang ngấm dần vào da thịt, tôi thẫn thờ gượng người đứng dậy rồi quay trở vào trong phòng. Đặt mình xuống giường, tôi lại thở nấc một lần nữa, vẫn là cái cảm giác nghẹn ứ, đông đặc trong đêm.

….Tic….tac…..

Ừm, vậy là hết rồi đấy !

….Tic…..tac…..tic…….

Tình đầu bao giờ cũng đẹp…nhưng buồn… !

Chap 194
Chiều hôm sau, tôi vẫn mang cái tâm trạng trống rỗng ấy đạp xe ra biển, chân đạp guồng pê-đan mà cứ nhẹ như không. Đến bãi giữ xe, đang đưa xe vào chỗ gửi thì tôi chợt nghe sau lưng :

- Á….đau… ! – Là giọng con gái đang the thé kêu lên.

Tôi vội quay lại, nhìn thấy mình lùi sâu quá mức làm phần đuôi xe quệt vào chân cô ấy. Nhưng mãi mà tôi chẳng thể nào mở miệng nói xin lỗi được, chỉ gật đầu một cách máy móc :

- Để ý một chút đi, đã đông người rồi còn…. ! – Cô ta thoáng bực mình gắt giọng.
- ..... ! – Và tôi vẫn chỉ gật đầu, như cỗ máy được lập trình, muốn cười xởi lởi cũng không được.
- Ơ….. ! – Rồi chị ta lắc đầu ngơ ngác và bỏ đi.

Lững thững đi dọc theo con đường lát đá hoa cương giữa rừng dương dẫn xuống bãi biển, tôi hít một hơi dài, hương vị của gió biển vẫn vậy không có gì thay đổi, mằn mặn cùng thân thương. Ngang qua chỗ ngồi quen thuộc, tôi chỉ đưa mắt nhìn và rồi tự chửi mình điên rồ, vì chỉ thoáng trong một giây, tôi lại đi hi vọng rằng Vy đang ngồi ở đó và đợi tôi.

- “ Ngu si, Vy có ở đây thì cũng ngồi với người ta rồi, đâu phải là mày mà đi mơ hão ! “

Và tôi quay bước, lại tiếp tục đi trên bờ cát trắng, trong lòng dậy lên một cảm giác không thoải mái vì tiếng cười nói của những người khác. Chiều mùa hè mà lại không mưa thì biển đông người cũng phải thôi, thế là tôi cứ đi mãi, đi mãi, đến khi xung quanh tôi thật sự chẳng còn ai nữa thì tôi mới dừng bước.

Biển vẫn xanh ngắt một màu, gió từ ngoài khơi đưa sóng vỗ rì rào vào bờ cát, bầu trời hôm nay trong xanh không một gợn mây. Tôi đứng thẳng người, đối diện với biển như một người bạn thân thiết từ tấm bé, từ hồi còn chạy long nhong suốt ngày ngoài đây.

- “ Cùng là màu xanh, nhưng màu xanh của đại dương lại chẳng bao giờ trùng màu với bầu trời, phải chăng chỉ bởi do mỗi đường chân trời chia cắt ? “

Tôi nghe thanh âm rì rào thân thương như lời sẻ chia của một người bạn đang nói :

- Nào, có tâm tư thì thì hãy nói hết ra đi, bạn trẻ ?

Ừ, chẳng phải tối qua tôi đã mong ra biển là gì ? Có buồn khổ hay tức giận thì chính là lúc này đây, phát tiết hết ra đi.

…………… !

Thế nhưng không, mọi thứ vẫn hoàn toàn trống rỗng, cứ như tôi đã mất đi cảm xúc và tình cảm của mình. Hay bởi vì đứng trước đại dương bao la, con người nhỏ bé bỗng chốc hoà làm một với tự nhiên, và mọi cảm xúc đều sẽ tan biến đi không để lại một dấu vết ?

Tôi không còn hiểu bản thân mình nữa, tôi không thích, cũng không ghét cái cảm giác này. Không nghĩ suy, không thể mở lời, nhưng trong lòng cứ như có gì đó chặn lại, không phải là đè nặng, mà là… đông đặc.

Thẫn thờ ngồi mãi đến lúc hoàng hôn buông xuống, tôi mới lững thững đi ra lại bãi gửi xe, kịp nhận ra mình là người cuối cùng lấy xe. Tránh ánh nhìn khó chịu của người gác bãi, tôi thở hắt ra rồi chầm chậm đạp về.

Thành phố đã lên đèn, cảnh vật xung quanh vẫn không có gì thay đổi, mọi thứ hệt như cái ngày mà Vy từ đằng sau tựa đầu vào lưng tôi.

- “ Mình đã từng mong muốn rằng phút giây đó mãi là vĩnh cửu ? Nhưng… ừ, ước muốn chỉ là ước muốn thôi mà ! “

Về đến nhà, chưa kịp dắt xe vào thì tôi đã thấy mẹ bước ra mở cổng :

- Con về vừa kịp đấy, vào ăn cơm đi nhé, mẹ sang nhà ngoại rồi tối về ! – Mẹ tôi dặn rồi bà bước ra ngoài.

Tần ngần mất một lúc tôi mới dắt xe vào trong, đưa mắt nhìn căn nhà rộng thênh thang nhưng giờ lại trống vắng vô cùng, hệt như cái tâm trạng đang trống rỗng này của tôi.

- Nam ơi, có nhà không ?

Tôi nghe giọng nhỏ Huyền gọi từ đằng trước, bước ra mở cổng thì thấy nhỏ này đi cùng với Khang mập, và cả hai không hẹn mà cùng đưa mắt nhìn tôi :

- Bữa giờ sao đấy ? Trốn bạn bè mậy ? – Khang mập ái ngại hỏi.
- ….Hai người đến đây có gì không ? – Tôi lắc đầu rồi nhìn sang bên.
- Ừ… thì…..nè, của Vy gửi cho ông ! – Nhỏ Huyền ngần ngừ rồi chìa ra một mẩu giấy nhỏ.

Tôi thoáng lưỡng lự rồi nhận lấy mảnh giấy từ tay Huyền, lần tay mở ra xem, là nét chữ viết tay ngay ngắn của Khả Vy :

- “ Mình biết ngày hôm qua Nam nghĩ gì, mẹ mình cũng nghĩ giống Nam, nhưng sự thật là không phải vậy đâu ! “

Thế thì sự thật là như nào ? Em biết tôi nghĩ gì thật ư ?

Tôi cười khẩy, định trả lại mảnh giấy vô nghĩa cho nhỏ Huyền thì nhìn thấy dòng cuối cùng :

- “ Ừ, Nam sẽ mãi là người bạn đặc biệt của mình, vị trí này trong tim mình không ai thay thế được đâu, vĩnh viển ! “

Như có dòng điện chạy giật khắp người, tôi sững sờ nhìn đăm đăm vào nét chữ trong mẩu giấy nhỏ bé ấy :

- Đợi mình chút ! – Tôi nói rồi quay đi, quên cả mời hai đứa bạn vào trong nhà.

Tôi cầm bút, thoáng phân vân vì chưa biết nên phải viết lại những gì, nhưng nhất định tôi phải trả lại mảnh giấy này. Tôi không muốn giữ lại nó, không thể. Tôi phải viết gì đây ? Những lời tức giận à ? Hay những câu hỏi đòi lí do, hay năn nỉ Vy quay lại, hồi tâm chuyển ý ?

Tim tôi thắt lại, đặt bút viết những câu sách vở và vô nghĩa, chỉ bởi vì tôi không thể viết được gì khác, ngoài việc dựa theo những nhân vật cao thượng và thánh thiện trong phim ảnh hay tiểu thuyết :

- “ Ừm, thì có ai nói gì đâu, chúc Vy vui nha “ !

- Nhờ hai người đưa lại giùm Vy ! – Tôi chìa mẩu giấy ra.
- Ừ… nhưng sao…mắt ông đỏ rồi kìa ? – Nhỏ Huyền ngạc nhiên.
- Không có gì ! – Tôi đáp.
- Mày… coi bình tĩnh lại đi ! – Thằng Khang thở dài.
- Nam nè…. Vy ấy… nó chỉ coi người kia như anh trai thôi ! – Nhỏ Huyền dè dặt nói.
- Giờ thì chuyện đó đâu còn quan trọng nữa ! – Tôi cười buồn rồi đóng cửa lại,

Ừ, chuyện em xem người ta là bạn trai hay anh trai đâu có nghĩa lí gì nữa, tim tôi chết lặng từ giây phút hôm qua rồi !

Tôi leo lên sân thượng, cởi áo ra rồi bước đến chỗ đặt cây mộc nhân mà mọi khi tôi vẫn hay luyện võ.

- Hừ, bạn đặc biệt ư ? – Tôi nhếch môi cười khẩy, đặt hai bàn tay lên mặt thanh gỗ.

- Cách…cách….crắc…. ! – Nộ khí xung thiên, tôi dồn hết lực quyền đánh mạnh liên hồi vào mộc nhân theo bài 108 Mộc nhân thung.

Hê, em bảo em biết tôi nghĩ gì, em nói sự thật không phải như vậy ? Thế thì sự thật là thế nào ? Nếu không phải như những gì tôi nghĩ, thì tại sao lúc nhìn thấy tôi, em vội quay đi, như chưa hề nhìn thấy nhau ? Tại sao ? Em cười nói với người ta, rồi em nhìn thấy tôi, rồi em ngoảnh mặt làm ngơ, rồi em tiếp tục nói cười, có đúng không ?

- Ầm….kình…….choành….. ! – Tôi không còn xem hai tay mình là bộ phận của cơ thể nữa, mà tôi dụng hết toàn thành công lực đánh mạnh không ngừng nghỉ.

Bạn đặc biệt ư ? Em nói tôi nghe, bạn đặc biệt là như thế nào vậy ? Em độc ác với tôi cũng có mức độ thôi chứ, theo ý em thì bạn đặc biệt là cái quái quỉ gì ? Đặc biệt vì là trên mức tình bạn dưới mức tình yêu à ? Em bắt một người gần như đã yêu em làm bạn với em nhưng lại không được thể hiện tình yêu của mình, nhưng cũng không thể cư xử đơn thuần như một người bạn. Phải rồi, tôi yêu em mà, làm thế nào tôi có thể đối với em như một người bạn ? Và làm thế nào tôi có thể làm bạn với em khi mà tôi đã gần như là yêu em ? Nếu như vậy thì cái “ bạn đặc biệt “ của em nó thậm chí còn không bằng được một người bạn bình thường, Vy à !

Có phải chăng em muốn tôi sống không được mà chết cũng không xong ?

- Bình….ầm…..viu…viu….. ! – Cây mộc nhân lắc lư nghiêng ngả.

Bạn đặc biệt ư ? Vị trí không thể thay thế được ư ? Phải chăng em sẽ cần tôi những lúc em buồn vì cãi nhau với người ấy, và em cần một điểm tựa, một bờ vai để chia sẻ ? Và rồi với em, tôi và em chỉ thân nhau như thế là đủ, yêu nhau thêm chỉ ràng buộc và gò bó ?

Bạn đặc biệt ư ? Phải chăng em không muốn trói bản thân vào một người duy nhất, em muốn sự mập mờ thú vị, em không muốn bị trói buộc ? Nếu vậy để tôi nói cho em nghe, xung quanh em có rất nhiều người bạn đặc biệt đấy !

Hay vì em lo nghĩ cho tôi ? Em sợ nói ra lời chia tay sẽ làm tôi buồn, nên em bảo rằng tôi là “ bạn đặc biệt “ để giảm đi phần nào nỗi đau ? Xin lỗi, nếu vậy thì em đã quá tàn nhẫn rồi, chỉ vì không đủ dũng cảm để dứt khoát với tôi, mà giờ em muốn biến tôi thành một thằng con trai với em chẳng phải bạn mà cũng chẳng phải người yêu. Vậy thì tôi là cái gì trong mắt em ?

Tôi đã gần như trống rỗng, và giờ đây em phá tan nó chỉ bằng một mẩu giấy nhỏ nhoi. Nếu em cứ im lặng như trước và làm ngơ như hôm qua, thì có lẽ tôi sẽ vẫn còn giữ trong mình những gì mà tôi tôn trọng em. Nhưng không, ngày hôm nay em lại nói những lời này đây, cái gì là bạn đặc biệt ? Cái gì là vị trí duy nhất ? Cái gì là mãi mãi, là vĩnh viển ?

- Ầm……… !

Xin lỗi, tôi không đủ cao thượng để chấp nhận chuyện này, tôi chỉ là một thằng con trai bình thường, cũng biết đau buồn khi thất tình. Vậy nên, xin em, đừng làm tôi ghét em thêm nữa, hãy để tôi mãi giữ trong mình hình ảnh đẹp của em đi, bất cứ những gì em làm lúc này cũng đều khiến tôi ghét em thêm mà thôi, vì tôi… không đủ cao thượng, không đủ vị tha !

Tôi buông cây mộc nhân rồi nằm vật ra nền đất, đôi tay đã gần như tê rần không còn cảm giác, nghe lửa giận bừng bừng trong người, và con tim vẫn… không thể ngừng yêu thương…. !

Đưa mắt nhìn bầu trời, tôi cay đắng thở hắt ra, mệt mỏi, buồn bã.

Sau này, tôi biết phải làm sao đây…. ?

Chap 195
Khoảng thời gian ấy, ngày cũng như đêm, tôi luôn mang trong mình tâm trạng u uất đầy chán nản với những câu hỏi không lời giải đáp. Tôi bỏ hẳn những lớp học thêm vì hầu hết tôi đều học chung với Khả Vy, vì tôi muốn tránh mặt em. Tôi biết, bây giờ nếu cả hai gặp lại chỉ thêm phần khó xử, em ra sao thì tôi không rõ, nhưng nếu phải gặp nhau thì có lẽ tôi sẽ không thể giữ mình được bình tĩnh mà tỏ vẻ cao thượng, thản nhiên như không có gì xảy ra nữa.

Suốt ngày, tôi không ở nhà thì cũng ra biển ngồi một mình, và càng cô độc, tôi càng nhận ra mình đáng thương hại đến nhường nào. Tôi chẳng còn là tôi nữa, chẳng còn là một thằng con trai mà từ nhỏ đã luôn xếp nhất nhì trong mọi việc, chẳng còn giữ được cái suy nghĩ điều gì là của mình thì sớm muộn gì là cũng là của mình nữa. Tôi không còn nhìn mọi sự xung quanh theo cái lối ngạo đời thường ngày, không còn tự huyễn hoặc mình rằng chuyện gì tôi cũng hơn người nữa, trái lại mỗi lần nhìn thấy ai đó tay trong tay cùng nhau, tôi vội quay mặt và bỏ đi như một kẻ hèn nhát đang chạy trốn. Tôi của ngày hôm nay đã bị người con gái tôi yêu thương khắc sâu vào lòng kiêu hãnh của mình một vết hằn phũ phàng mà mãi mãi tôi sẽ không thể nào quên được.

Có lẽ khi thất tình, bất cứ ai cũng sẽ hỏi nhiều nhất một câu bất biến :

Tại sao vậy ?

Tại sao Vy lại đối xử với tôi như vậy chứ ? Lúc ban đầu, chính em là người chủ động có tình ý với tôi trước kia mà. Tôi đâu thể quên được những lúc em ngồi bàn trên và hay quay xuống nhìn tôi mỗi khi tôi làm bất cứ việc gì, tôi đâu thể quên được bất cứ tôi ở đâu đều có ánh mắt e thẹn của em dõi theo. Ngày ấy tôi giả vờ như không biết, chỉ vì cảm giác của một thằng con trai đang được một cô gái để ý, nó ngọt ngào và thú vị vô cùng. Còn bây giờ….

Nếu em đã không có tình cảm với tôi, vậy thì sao những lúc tôi giả vờ làm ngơ với em, hay những lúc tôi cười nói với những cô gái khác, hoặc…. những lúc tôi đi cùng Tiểu Mai, em lại có thái độ giận dỗi và hờn trách ? Tại sao lại thế chứ ?

Tôi còn nhớ lúc tôi bị chuyển sang 10A2 thì chính em đã là người nói “ Xa mặt đừng cách lòng “ mà. Vậy thì sao giờ tôi và em chỉ không ở cạnh nhau hơn một tháng mà em đã vội thay lòng, vội đến cùng người con trai khác mà không đếm xỉa gì đến tình cảm của tôi vậy ? Em đem tình cảm thật lòng của tôi trong suốt 1 năm trời gán vào cái chức danh “ bạn đặc biệt “, em lấy quyền gì mà làm như vậy ?

Rồi cả những bài hát em cho tôi nghe thì sao ? Em bảo tôi nghe bản Forever của Stratovarious, ừ tôi biết đó có nghĩa là mãi mãi, là vĩnh viễn chứ. Những lần nào kết thúc cuộc nói chuyện giữa hai đứa, tôi và em đều cùng nói Forever cơ mà, những lần hai đứa giận nhau, hoặc em hoặc tôi nói từ Forever trước thì đều có thể làm lành kia mà ? Tôi những tưởng chúng ta có thể vĩnh viễn cùng nhau đấy, vậy mà bây giờ chỉ hơn 1 năm em đã quay đi ?

Liệu em có còn nhớ những gì em đã từng nói, từng làm với tôi không, Khả Vy ? Hay là giờ đây em đang vui vẻ nói cười cùng người con trai khác, và dẫu có một chút, dù chỉ là một giây nghĩ đến tôi, thì em chỉ cười và tự cho tôi trôi nhanh như dòng suy nghĩ hay thay đổi của em, như cái cách em rời xa tôi ?

Đại dương xanh thẳm mênh mông trước mắt tôi giờ đã không còn hiền hoà như ngày nào nữa, sóng biển vỗ ập từng cơn dữ dội đập vào bờ, tát nước vào mặt những ai đang tản bộ gần đó. Gió thổi mạnh về phía một thằng con trai đang thừ người ra bất động, và chỉ một chốc sau cơn mưa mùa hè đã làm nó ướt đẫm vì giữa bãi biển thì nào lấy đâu ra một chỗ để trú mưa chứ !

Tôi chầm chậm đạp xe về, mặc cho mưa như trút nước xuống trên đầu trên cổ, tôi tự dưng lại muốn mình sau khi dầm mưa rồi thì sẽ bệnh thật nặng, để không còn phải lo nghĩ gì nhiều nữa, để cái cảm giác rét run và chóng mặt nó làm dịu đi những suy nghĩ đang bức bối trong đầu và cào xé tâm can tôi đi. Bầu trời về chiều u ám những cơn mưa và gió hạ như càng làm tôi thêm phần buồn bã, lang thang vô định.

- “ Phải chăng mày đang tự hành hạ mình để hi vọng rằng Vy sẽ bằng một phép màu thần thánh nào đó biết đến, và sẽ quay lại xin lỗi, nối lại tình cảm với mày như trước ? Ừm, dẫu có thì đó cũng chỉ là trừ phi lúc này em ấy có phép màu, mà những điều ấy thì chỉ tồn tại trong truyện cổ tích mà thôi. Còn cuộc đời này lại không như vậy, đầy những điều không thể lường trước được, và kết thúc thì không hẳn là luôn có hậu như trong truyện đâu, Nam à ! “

- Ahh….woá…ù… woá……..mát quá….. ! – Tiếng những đứa con trai đang tắm mưa trên đường không làm tôi giật mình như một vài người xung quanh.

Tôi đưa ánh mắt vô hồn nhìn bọn nó, ước gì tôi bây giờ cũng đừng biết đến tình cảm lứa đôi là gì, để không phải đau nhói trong tim, để vẫn vô tư được chạy nhảy cười giỡn tắm mưa cùng chúng bạn như ngày còn nhỏ.

- Hê….hú….. !
- Két……. !

Đang thẫn thờ với mớ suy nghĩ luôn tiếp nối nhau hiện ra trong đầu, tôi bẻ gấp tay lái giật mình loạng choạng suýt té vì một đứa nào đó cởi trần tắm mưa chạy xe thật nhanh vụt qua, nó đánh võng sát sườn xe tôi rồi ngửa mặt cười lớn như giễu cợt.

Tôi chẳng buồn để ý, chỉ dừng xe lại đưa mắt nhìn chiếc dép của mình lúc nãy bị trượt pê-đan văng vào vệ đường. Nhưng chưa kịp chạy đến lấy thì bọn những thằng con trai khác cũng đang tắm mưa đã co chân đá văng dép tôi một đoạn xa rồi lăn lông lốc trên bãi cỏ dại ven đường. Thằng con trai tóc đầu đinh quay sang nhìn tôi rồi hất hàm cười thách thức như muốn trêu ngươi thiên hạ, và đám xung quanh cũng nhếch môi cười khẩy, tiếp tục tắm mưa như tụi nó vừa rồi chưa hề làm gì cả.

Và… tôi vẫn chẳng cảm thấy tức giận chút nào, chỉ lẳng lặng đạp xe đến sát đường rồi dựng xe, bước lên bãi cỏ nhặt lại dép của mình. Kệ, dẫu sao tôi giờ đã ướt mem rồi, có lững thững đi bộ thế này cũng chẳng sao. Không để tâm đến cái liếc nhìn mất dạy của đám tụi kia, tôi nhặt lại dép rồi quay về chỗ dựng xe.

Nhưng đám nhãi ranh choai choai ấy vẻ như vẫn muốn đùa cợt, bọn nó hè nhau chạy đến xe tôi mà ngồi lên, quay lại nhe răng cười đểu và lại có vẻ như sắp cướp xe mà bỏ chạy.

Tôi biết, giữa trận mưa to đùng như thế này thì có kêu cướp cũng chẳng ai nghe được, vả chăng xung quanh lại chẳng có người qua lại nào ngoài tôi và bọn kia. Gió thốc ngược từng cơn, những làn mưa ập vào mặt làm tôi thấy lạnh căm căm, lạnh như chính tôi bây giờ vậy.

Cúi xuống nhặt hòn đá to bằng nắm tay, tôi không chần chừ mà ném thật mạnh thẳng vào đám con trai kia :

- Nó ném đá kìa !
- Tránh…. !

Một vài thằng nhìn thấy vội la lên và kéo bạn bè nhảy ra :

- Ầm…. !

Hòn đá bay thẳng vào đuôi xe tôi và làm mốp một khoảng rõ to trên phần yên sau bằng nhôm. Tụi kia giật mình nhưng rồi cậy số đông, một thằng trong đám đó vắt áo lên cổ mà khinh khỉnh đi như chạy về phía tôi :

- Mày chán sống à tha…….bốp……. !

Tôi thản nhiên giáng một cái tát như trời giáng vào mặt nó, thằng này không phản ứng kịp lãnh trọn một đòn, nó bưng mặt loạng choạng rồi khuỵa luôn cả thân người xuống mặt đường lầy lội nước mưa.

Và đám bọn kia giật bắn người lên tự bước lùi ra khỏi xe tôi, nhưng vẫn còn thằng tóc đầu đinh chỉ thoáng ngạc nhiên rồi phóng tới, đoạn rồi tung chân đá vào mặt tôi.

Nhưng dĩ nhiên trình độ bọn này chỉ là nhãi nhép, thua xa cả A Lý và thằng Phệ, chỉ mới tí tuổi ranh nứt mắt đã tập làm giang hồ vườn. Tôi lặng thinh đưa chân đá triệt ngay đầu gối nó, thằng này mất đà khuỵa xuống rồi giật tung mặt lên vì bị tôi đánh bật ngược lại :

- Cốp ! – Tôi giáng một đòn nặng ngay giữa trán thằng đầu đinh.

Nó ngay tức thì ngã vật ra đất, và bị tôi dùng tay trái chèn cổ, tay phải đã thu lại về phía sau. Tôi nén một hơi thở sâu, chuẩn bị tung đòn dứt điểm theo bản năng thì bất chợt dừng tay lại. Ánh mắt của thằng đầu đinh lúc này nhìn tôi một cách thảng thốt và đầy sợ hãi, tôi bất giác cảm thấy thương hại cho nó. Nhưng… lúc này tôi cũng đáng thương hại có kém gì ai đâu ? Tôi bị bỏ rơi rồi mà, phũ phàng không luyến tiếc. Và tôi buông tay, đứng dậy nhìn thằng này dìu đứa đang ngồi bệt dưới đất vội vàng bỏ đi, bọn còn lại thì đã chạy biến từ lúc nào rồi.

Thẫn thờ bước tới và dựng xe lên, tôi vuốt mặt cho trôi đi làn nước mưa trên mắt rồi quay xe trở về, lòng dấy lên một chút hối hận vì vừa nãy, chỉ suýt chút nữa thôi là tôi đã dụng đến Nhất thốn kình vào ngực một người không biết võ công.

- “ May thật, vậy là… mình chí ít vẫn còn cảm xúc đấy chứ, không đến nỗi vô tình đâu nhỉ ! “

Thật khó để có thể biết được rằng tôi lúc này có đang lạnh lùng và vô tình hay không, chỉ bởi cái cảm giác lúc trống rỗng lúc nổi giận, lúc sầu bi cứ đeo đẳng mãi không dứt. Và từng cơn gió táp vào mặt lúc này cũng chỉ làm tôi thêm thở dài não ruột, tự hỏi có phải rằng ông trời cũng đang giận dữ với mình sao kìa, cứ mãi cho mưa ập xuống để tăng thêm phần buồn thảm hay sao ?

Chap 196
Không thể ngăn được hình ảnh Khả Vy ngồi sau xe một người khác cùng ánh mắt hững hờ cứ hiện lên trong tâm trí, tôi lại càng đâm ra giận dữ và một niềm căm ghét cùng đố kỵ với tên con trai kia đã bắt đầu nảy sinh. Và càng ghen tức, tôi lại càng cố công lục lại trong trí nhớ của mình những chi tiết dù chỉ là nhỏ nhất để tìm câu trả lời cho những câu hỏi luôn bắt đầu bằng “ tại sao “ .

- Này, có vài người lại thích mình nữa đấy !
- Vậy à ? Sao không từ chối luôn ?
- Kệ, cứ để cho họ tưởng, ha ha !

Tại sao lại dẫn đến tình cảnh như thế này chứ ? Phải chăng những gì tôi đối với Vy suốt 1 năm qua lại không bằng một người khác chỉ trong 1 tháng ? Ừ, em xinh xắn dễ thương, nói chuyện có duyên, tôi biết em hoạt động Đoàn thể, tính tình em hướng ngoại, và em đón nhận mọi sự tấn công của bọn con trai khác về phía mình. Những ai có tình ý với em thì em cũng đều không tỏ rõ thái độ dứt khoát, vẫn vui cười tiếp chuyện, thậm chí em lại có những hành động lẫn thái độ khiến mỗi ai trong số họ đều lầm tưởng là em đã đáp lại bọn họ.

- Nè, thấy tên đó không ?
- Mặc áo trắng à ? Ừ, sao ?
- Hồi trước thích Vy đó !
- Ừm….. !

Thế nhưng tôi không hề ghen, tôi không muốn làm em khó chịu khi tôi nhắc đến chuyện đó. Có lẽ, tôi cũng đã từng nghĩ rằng em vẫn chưa là gì của tôi, và tôi không có quyền giữ lấy em ở riết một chỗ. Vậy nên tôi để em tự do với những mối quan hệ bên ngoài mà không hề hỏi lấy một câu, tôi chỉ cần biết khi ở cạnh tôi, em lại là Khả Vy lém lỉnh và dễ thương. Như vậy, không lẽ tôi đã sai chỉ vì không quan tâm rõ ràng với em ?

- Tối nay đi chơi nhé Vy !
- Thôi, mới tối qua rồi còn gì nữa, bữa nay bận đi với mấy bạn rồi !
- À, ừ….thôi vậy !

Hay có lẽ tôi sai vì ngày nào tôi cũng sang nhà em chơi, để rồi một ngày nào đó, em sẽ nhận ra rằng việc tôi xuất hiện trước mặt em là một việc hết sức bình thường và không có gì thú vị, hoặc thậm chí tệ hơn tôi có thể là một cái đuôi khó chịu cứ bám lấy em. Ừ, điểm này thì có lẽ tôi sai thật rồi, tôi biết điều gì nhiều quá cũng sẽ thành không tốt, việc tôi luôn ở cạnh em khiến mình vô tình đánh mất đi sự nhớ nhung của những khoảng trống được tạo ra khi vắng nhau, Vy nhỉ ?

- Nè, qua đó rồi, xa mặt đừng cách lòng nha !
- Ừm, dĩ nhiên rồi, toàn lo gì đâu !
- Hì hì, phải lo chứ !
- Yên tâm đi, Nam này chung thuỷ lắm !

Nếu là vậy, thì ước gì ngày ấy tôi đừng về lại A1 nữa, mà tốt nhất là cứ ở lại bên A2, thì dù có xa mặt, chỉ cần tôi đừng cách lòng thì có lẽ bây giờ chúng ta đã không như thế này rồi, em nhỉ ? Mà có lẽ cũng sai rồi, vì chỉ mình tôi không cách lòng thì vẫn không đủ, bởi chính em cũng đâu giữ được lời em nói, em bảo tôi xa mặt đừng cách lòng, và giờ 1 tháng xa nhau em đã đổi thay rồi đấy thôi !

Và có lẽ, bởi vì tôi thể hiện quá rõ tình cảm của mình, nên giữa hai đứa thì Vy đã là người nắm đằng đuôi rồi. Trong khi Vy vẫn giữ thái độ quân bình lập lờ, để tôi thỉnh thoảng vẫn phải lo ngay ngáy vì những thái độ bất thường của em ấy. Vy biết tôi chỉ thích mỗi mình em ấy, ngược lại tôi chẳng biết Vy ra sao, chẳng biết là em ấy thích bao nhiêu người nữa. Để mỗi ngày qua, dự cảm về một ngày không may của tương lai gần cứ lớn dần trong tôi, khi mà tôi cảm thấy em dần phai nhạt. Nhưng dự cảm ấy không lớn bằng niềm tin, và tôi hoàn toàn tin em, vậy nên dù có ai nói gì về những mối quan hệ của em, tôi cũng chỉ lắc đầu cười trừ cho qua chuyện.

Có lẽ, đây là lần đầu tiên tôi đặt niềm tin không đúng chỗ vào một người mà tôi chẳng bao giờ ngờ được là có ngày người ấy phũ tôi một cách không thể tàn nhẫn hơn được.

Tôi ngồi lặng yên nơi góc phòng, thẫn thờ nhìn những mẩu xốp trắng, những cành dương xỉ và hạt châu còn dư khi lần đầu làm món quà giáng sinh tặng Vy. Tôi không thể nào quên được niềm vui khi ấy, dẫu có vất vả nhưng mỗi lần như vậy tôi lại hình dung nụ cười rạng ngời của em, và tôi lại có thêm động lực để hoàn thành món quà mà có thể suốt đời này tôi cũng không thể làm ra được nó được thêm lần nào nữa. Chính em là nguồn cảm hứng để tôi nảy ra ý tưởng ấy, cũng chính em là lí do tôi chạy đôn chạy đáo suốt 1 tuần lễ trời. Thế nhưng, cành dương xỉ bây giờ đã vàng úa, hẳn là những cây thông nhỏ nhắn trong hộp quà của em cũng đã héo tàn như thế, như chính tình cảm của đôi mình bây giờ vậy.

- “ Tôi để cành dương xỉ úa tàn theo lẽ tự nhiên, vậy thì cớ sao em lại cố công tô thêm chất màu ngọt ngào lên cái từ “ bạn đặc biệt “ dành cho tôi chứ ? “

Những mẩu giấy của bản nháp hai bài thơ tôi tặng em vẫn còn đó, đầy những nét chữ tôi cố viết thật ngay ngắn và những đường gạch nguệch ngoạc khi không đồng ý. Tôi nhớ lầ tôi tặng em bài thơ đầu tiên của mình, em đọc rồi lại cười phá lên :

- Ha ha, thơ gì thế này hả ông ?
- Thì… thì là thơ chứ sao ?
- Chẳng vần chẳng điệu, ôi đầu đá của tui ơi !
- ……… !

Và ngay đêm hôm ấy, tôi đặt bút làm lại bài thơ thứ hai, nó chỉ có một bản nháp duy nhất. Trong khi viết, ý tưởng cứ tuôn trào không ngớt, khiến tôi còn sợ rằng mình sẽ bỏ quên bất kì ý tưởng hay ho nào. Tôi viết một mạch, có vần có điệu, tự mỉm cười một mình mặc cho ông anh cười chế giễu cạnh bên. Và chắc chắn, suốt đời này tôi cũng không thể làm ra được một bài thơ thứ hai nào nữa, bởi nụ cười nửa vui nửa hạnh phúc của em đã làm tôi cảm thấy mình không cần thiết phải làm thêm bài thơ nào nữa. Rồi bây giờ, hẳn là tôi cũng không còn cần phải làm thơ nữa rồi !

Một vài thỏi kẹo Sugus tôi mua mà chưa kịp đưa em vẫn còn trên bàn, tính tôi từ nhỏ đã không hảo ngọt, tôi không thích kẹo bánh, chỉ thích mỗi khô bò. Nhưng từ khi gặp Vy, tôi đã biết thế nào là kẹo Sugus ngọt ngào, và nó lại càng ngọt ngào hơn khi tôi chạy xe đằng trước, em lột vỏ kẹo và đưa vào miệng tôi từ đằng sau, rồi lại cười thật tình tứ đầy quyến rũ.

- Kẹo này ngon thiệt ta ơi !
- Hi hi, biết sao ngon không ?
- Sao ?
- Vì Vy chỉ mà, hì hì !

Tôi lúc này cũng bất giác đưa tay lấy một viên kẹo cho vào miệng, Sugus vẫn ngọt, nhưng lần này nó có kèm cả vị đắng. Và lạ lùng thay, dù vị ngọt gắt hơn nhưng ta vẫn cảm nhận rõ vị đắng trên đầu lưỡi và đắng đến tận tâm can. Có lẽ, Sugus lần này đã không còn đi cùng nụ cười toả nắng của em nữa rồi.

Nhìn tấm thiệp mừng Tết của em trong hộc bàn, tôi chợt nhớ đến khoảnh khắc mình nhận được con số 15. Chẳng hiểu sao lúc cho tay vào hộp thăm, tôi lại có thể chắc chắn rằng mình sẽ là người có trong tay tấm thiệp mừng của em vậy. Và quả thật đúng là vậy, tôi sững sờ nhận ra trong tay mình là thiệp của em, còn em tròn mắt ngạc nhiên và tủm tỉm cười :

- Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ rồi Nam ơi, hi !
- Ừ, bất ngờ ghê !

Nhìn vẻ mặt rầu rầu của em lúc nhận ra thiệp em được nhận chẳng phải là của tôi, dù cho không biết rằng rốt cuộc tấm thiệp mừng của tôi đã về tay ai, nhưng tôi vẫn vui và cảm thấy ấm lòng, vì em buồn một nỗi buồn hạnh phúc.

- Ấm lắm rồi, hi !
- Ừ, ngủ đi ha !

Tôi nhớ dáng vẻ ngủ thật dễ thương của em, như một cô mèo con đang cuộn tròn trong chăn ấm, làn môi đỏ hồng khẽ mỉm cười nhẹ nhàng.

Em chữa thẹn cho tôi những lần tôi còn đang lúng búng chưa biết chữa thẹn làm sao :

- Thằng Nam đánh bài dở ẹc, đúng là nhà từ thiện hảo tâm, hề hề !
- Dẹp tụi mày đi !
- Đâu có sao, đen bạc đỏ tình, Nam ha ?

Và em bên cạnh tôi khi tôi khó khăn :

- Ngày mai sang nhà tui học Anh văn đấy nha !
- Phải không trời ?
- Học xong mới được đi chơi !

Rồi em hấp háy mắt mỉm cười khi thấy tôi đến lớp sau một tuần nằm viện vì bệnh :

- Khoẻ rồi ha, vở mình chép bài hết rồi nè !

Mọi thứ như quay lại chầm chậm trong đầu, tiếng tíc tắc của chiếc đồng hồ trên bàn như ngược thời gian đưa tôi trở lại những ngày ấy, và, tôi cuối cùng sau bao ngày qua, cũng đã có thể mỉm cười thật sự :

- Mình tên Khả Vy, hì, làm quen nha !

Càng giận càng ghét, càng tìm mọi lí do để nhớ lại mọi chuyện thì tôi lại càng nhận ra mình yêu em ấy đến nhường nào. Ừ, bây giờ tôi sẽ không trách gì em nữa đâu Khả Vy à, tôi biết những gì em dành cho tôi là thật lòng, tôi biết tình cảm chúng ta nhẹ nhàng như gió thoảng vậy. Suốt thời gian qua, tôi chưa hề một lần thật sự tỏ tình với Vy, thì lấy tư cách gì để giận em ấy khi em chọn một người con trai khác không phải là tôi chứ. Có lẽ, suốt năm rồi tình cảm giữa cả hai chỉ là do tôi ngộ nhận mà thôi, ừ tôi yêu em thật, nhưng em đối với tôi chỉ là rung động nhất thời, và em chọn cách rút lui nhẹ nhàng như vậy. Và mọi sự, chỉ là do tôi cả nghĩ mà thôi, cũng phải, điều gì dễ đến thì cũng dễ đi thôi mà !

Tôi sẽ chúc phúc cho em cùng người ấy, tôi sẽ không còn trách gì em nữa đâu, mãi hạnh phúc nhé, vì em đẹp nhất khi em cười đấy, Khả Vy !

Thật sự tôi chẳng cao thượng hay có lòng vị tha gì đâu, chỉ vì lúc này đây tôi đã nhận ra một điều rất đơn giản. Trong tình yêu thì không có ai đúng ai sai, không phải bạn làm đúng để nhận được gì và làm sai thì sẽ bị gì, mà chỉ là một ngày nào đó, hai con tim không còn đập cùng chung một nhịp nữa mà thôi !

Chap 197
- Tíc tắc tíc….. !

Tôi giật mình tỉnh dậy giữa dòng suy nghĩ miên man, đưa tay vỗ vỗ trán, định thần nhìn lại đồng hồ thì nhận ra mình đã ngủ gật trên bàn từ chiều đến giờ lúc nào không hay :

- “ Đã 2 giờ đêm rồi sao….. ? “

Đưa mắt xung quanh bàn học, tôi thẫn thờ vài giây rồi thở hắt ra, mở tủ quần áo lấy ra một hộp bìa nhỏ, và rồi cẩn thận xếp những mảnh xốp và hạt châu, những mẩu giấy nháp thơ, tấm thiệp mừng Tết của Vy vào trong hộp rồi đóng nắp lại.

Tần ngần nhìn chiếc hộp trong tay một hồi, tôi quyết định kéo hộc bàn ra, lấy những món đồ khác để bên ngoài, và với nỗi niềm luyến tiếc, tôi cất chiếc hộp ấy vào nơi sâu nhất của ngăn bàn.

- “ Thôi, ngủ yên nhé ! “ – Rồi tôi lấy những món đồ khác nằm đè lên trên chiếc hộp đó.

Và bất chợt, tôi nhận ra trên tay mình là cuốn sổ dạy Guitar của Tiểu Mai ngày nào. Thoáng ngạc nhiên vì hôm giờ hầu như tôi đã quên bẵng quyển sổ nhỏ này kể từ cái đêm nàng đưa nó lại cho tôi, vài giây lưỡng lự trôi qua, tôi chầm chậm lật từng trang giấy ra xem.

Những trang giấy trắng nhỏ nhắn đầy nét chữ của Tiểu Mai, tinh tế và xinh đẹp như chính chủ nhân của chúng vậy :

- “ Biết ngay là lật sang trang 2 mà, quay lại tập trang 1 đi, trang 3 mới có bài tiếp theo ! “

Lúc trước tôi từng bật cười với trò tinh nghịch này của cô nàng, và bây giờ cũng vậy, suốt những ngày qua tôi lúc này mới có được một lần cười thoải mái đến vậy.

- “ Hợp âm Fa trưởng khá là khó, nhưng ngón tay Nam dài nên cố tập nha, đây là hợp âm mình thích nhất đó, hi ! “

- “ Trong Guitar Fingerstyle thì Palm là kĩ thuật căn bản nhất, nó giúp mình vừa tạo ra nhạc mà lại vừa có tiếng trống do lòng bàn tay dập vào thùng, thử xem, hay lắm đó Nam ! “

- “ Nè, bây giờ Nam tập Tapping nhé, đến khi vào bài Wings you are the hero thì sẽ có đoạn Tapping bằng cả hai tay, kĩ thuật này Mai chỉ biết chứ không tập được, hì hì, nhưng có khiếu như Nam thì chắc là sẽ được thôi, cố gắng ha ! “

- “ Đến đây mà cảm thấy khó thì chắc chắn là do lúc trước Nam tập Artificial Harmonic không kĩ, quay lại trang 47 đi, cấm có cãi ! “

Tôi bỗng nhiên thấy lòng mình đã dần ấm áp hơn, nhớ lại những ngày tập đàn ở nhà Tiểu Mai, lúc ấy thật vui biết mấy. Lúc nào trước mặt tôi cũng là tách trà đào và dĩa bánh ngọt thơm phức, rồi một bà cô sư phụ xinh đẹp nhưng cũng không kém phần hắc ám, sẵn sàng bắt tôi ở lại tập thêm giờ đến hết bài mới thôi. Có lần tôi thì đau tay mặt nhăn mày nhó, nàng thì khúc khích cười bảo tôi yếu kém, thế là tôi tò tò dụ cô nàng đàn thử, rồi búng mạnh ngón tay tôi vào tay nàng. Tiểu Mai giật mình rồi bặm môi chẳng nói chẳng rằng bỏ đi vào trong, bỏ tôi đần mặt ngồi ở phòng khách một mình. Một hồi sau thấy tôi cũng im ru, nàng mới quay trở ra lại :

- Chơi ác, đau tay quá nè ! – Nàng bĩu môi trách khẽ.
- Ừ… xin lỗi, Nam cũng đau lắm ! – Tôi vờ rầu rĩ.
- Sao vậy ? Cũng đau tay hở ? – Tiểu Mai ngẩn ngơ thắc mắc.
- Không ! – Tôi lắc đầu làm bộ thiểu não.
- Chứ sao ? – Nàng tròn mắt ngạc nhiên.
- Thì cô em bỏ vào trong rồi, lấy ai pha trà cho bản vương nữa ! – Tôi nói rồi phá lăn ra cười.

Nàng đỏ bừng mặt rồi giậm chân kéo đàn ra, tay cầm cuộn báo rượt tôi chạy khắp nhà :

- Vô duyên, đứng lại đó !
- Ha ha, có điên mới nghe lời ! – Tôi nhảy phốc qua ghế.

Những ngày ấy thật vui và hồn nhiên biết bao nhiêu, tiếc thay tôi lại không biết trân trọng nó, mà chỉ xem Tiểu Mai dạy đàn cho tôi như một lời hứa, là một nghĩa vụ. Để rồi ít lâu sau, tôi lạnh lùng trả đàn lại cho nàng, và phũ phàng quay đi, dù biết phía sau lưng, Tiểu Mai vẫn lặng nhìn theo tôi.

Nỗi buồn khi trước thoáng qua, tôi thở hắt ra tự trách mình đã quá vô tâm rồi, bây giờ âu cũng là nhân quả, vô tình Khả Vy đã đối xử với tôi hệt như những gì tôi làm với Tiểu Mai.

Lật sang những trang khác, tôi nhìn những nét chữ nhỏ nhắn như vẽ lên nốt nhạc nhẹ nhàng trôi ra bên ngoài, sống động cùng dịu êm trong đêm. Nhưng nét chữ ấy dừng lại ở trang gần cuối cùng của quyển sổ, trang giấy ấy trắng hoàn toàn không một dòng được viết. Điều làm tôi ngạc nhiên là trang giấy ấy có vài nét nhoè nhăn nhúm thành hình vòng tròn, cứ như… những giọt nước rơi từ trên xuống và in vào trang giấy.

Đưa tay lần nhẹ trên làn giấy, tôi bất chợt hình dung ra ở lúc nào đó, Tiểu Mai có lẽ đã… khóc, và nước mắt nàng rơi xuống trang giấy này, làm thành những vết nhoè rất đặc trưng. Thế nhưng, trang ấy hoàn toàn không có gì được viết lên cả, dù trông không bình thường chút nào. Tờ giấy khá nhăn và không hẳn là màu trắng thường thấy.

Cầm lên xoay ngang xoay dọc, đưa dưới ánh đèn và nhìn thật kĩ nhưng tôi cũng không phát hiện thêm được gì. Một hồi sau, tôi tựa hẳn người vào ghế lặng im nhìn trang giấy, rồi ngồi lại và với tay định lấy cái kẹp giấy chèn vào giữa để khi khác xem lại, thì vô ý tay tôi hất vào cốc nước lọc trên bàn, và nước tràn ra cả mặt giấy tôi đang mở :

- “ Chậc…sơ ý quá ! “

Tôi vội lấy quyển sổ lên và phủi nước xuống, lấy khăn lau khô mặt bàn rồi khẽ nhăn mặt nhìn lại cuốn sổ, lòng chợt hi vọng nó đừng bị hư tổn dù rằng tôi thoáng bất ngờ vì chẳng rõ tại sao tôi lại hi vọng như vậy.

Và giây tiếp theo, tôi sửng sốt nhìn trang giấy trắng xoá không có gì viết lên khi nãy, bây giờ những nét chữ ngay ngắn của Tiểu Mai đã dần hiện ra theo làn nước đang phủ lên. Vài giây bất động trôi qua vì ngạc nhiên, tôi quyết định dốc một ít nước vào trang giấy ấy và trải đều ra xung quanh, rồi bần thần đọc những dòng chữ viết đang dần hiện ra lúc này :

- “ Mình không biết là lúc nào Nam sẽ đọc được những dòng này nữa, cũng có thể lúc Nam đọc rồi thì mình đã không còn ở đây nữa, hoặc cũng có thể Nam sẽ không bao giờ đọc. Nhưng, mình vẫn hi vọng một lúc nào đó, những dòng này sẽ được biết đến.

Ừ, tối hôm nay… Mai không trách gì Nam đâu, thật đó, chỉ là hơi bất ngờ thôi, hi, nên đừng lo gì nha…hai đứa mình…vẫn là bạn tốt nha ! “

Nét chữ đến đây dường như run run và có phần nguệch ngoạc, đúng ngay chỗ bị nhoè.

- “ Mai chỉ muốn như vậy thôi, và… chuyện tập đàn ấy, lúc nào tiện hơn thì Nam lại sang học tiếp nhé, vì… Nam hứa với mình là sẽ tập đến nơi đến chốn rồi mà, đừng bỏ dở, sẽ tiếc lắm đấy. Âm nhạc không có tội gì đâu, mình cũng sẽ không làm khó gì cả, chỉ đơn thuần là nếu được thì Nam đến nhà mình tập rồi về, nhé ? “

Tôi chợt thở nấc lên, nghe lòng mình chùng xuống đầy não nề.

- “ Và còn… có thể khi nào Nam đọc đến trang này rồi thì biết đâu mình lại đang ở Nhật,nên nếu lúc nào Nam muốn sang tập Guitar thì hãy đến nhà Mai lấy đàn nhé. Ở hướng chuông cửa tính từ viên gạch đầu tiên, Nam vòng tay qua cửa sắt vào bên trong là sẽ thấy có một khoảng trống nhỏ, mình để chìa khoá cổng dự phòng ở trong đó. Và ở dưới chậu trúc kiểng bên trong sân là chìa khoá nhà, Nam lấy nó mở ra là vào phòng khách được rồi….nhớ nha !

Vậy thôi, mình sẽ không nghĩ gì nhiều đâu, Nam cố gắng tập nhé, rồi còn đàn River flows in you bằng Guitar nữa, hi….. !

Tạm biệt…… ! “

Tôi thừ người ra bất động, thẫn thờ hồi tưởng lại đêm hôm ấy, lần đầu tiên tôi nắm tay Tiểu Mai, và rồi ít phút sau tôi thẳng thừng nói rằng sẽ không đến tập đàn nữa. Tiểu Mai nhìn tôi bàng hoàng, nàng lặng yên vào trong nhà, tôi đợi một hồi nàng mới bước ra đưa lại tập vở mà tôi để lại lúc chiều, hẳn nhiên là có kèm theo cuốn sổ tay này của nàng, mắt nàng hoe đỏ như vừa mới khóc.

Và tôi giờ cũng đã biết nàng rốt cuộc bảo tôi đứng đợi là để làm gì, chính là viết nên trang giấy này đây. Tôi có thể hình dung ra được đôi bàn tay nhỏ nhắn của nàng đang run rẩy viết những dòng này, và từng giọt nước mắt vô tình rơi xuống làm nhoè trang giấy cùng chính nỗi buồn của nàng lúc ấy.

- “ Đến tận lúc ấy, em vẫn còn lo cho tôi như vậy sao ? Sau tất cả những gì tôi đã vô tâm và lạnh lùng với em, mà em vẫn nói rằng không trách gì tôi ư ? Tôi… tôi nợ em quá nhiều rồi, Tiểu Mai à, tôi thật tâm không muốn mình nợ em thêm một món nợ ân tình nào nữa…. ! “

Bây giờ, tôi đã hiểu rõ, thấu hiểu tất cả những gì Tiểu Mai đã phải trải qua. Cảm giác nhìn người mình thương mến cười nói vui vẻ bên người khác thật đau đớn, nó như lưỡi dao cứa sâu vào tim, không rỉ máu nhưng vẫn đau đến thắt chặt, tưởng chừng uất nghẹn không thể nào thở được. Tôi cũng hiểu tại sao những ngày ấy nàng lại học hành sa sút đến vậy, và rồi ngày hôm sau nàng phải bỏ về giữa lớp. Tôi biết lúc ấy hẳn nàng cũng cảm thấy trống rỗng và buồn bã như tôi bây giờ, nhưng tệ hơn là nàng không có ai sẻ chia, và nàng lại là con gái, thật không dễ dàng gì khi ngày nào cũng phải nhìn thấy tôi tình tứ cùng Vy…..

Gấp quyển sổ lại, tôi thở dài buồn bã, nghe tim đau nhói từng hồi….

Tôi cuối cùng cũng đã cảm nhận được hết rồi, Tiểu Mai …. !

Chap 198
Tiểu Mai nói đúng, cuốn sổ Guitar của nàng là nhìn vật nhớ người, cầm nó trên tay, tôi chưa hết buồn về chuyện của Vy thì nay lại gợi lên trong lòng nỗi áy náy ngày trước về Tiểu Mai. Vậy nên chạng vạng tối của ngày hôm sau, tôi tần ngần dựng xe đứng trước nhà nàng, lưỡng lự không biết có nên vào hay không.

- “ Chậc… thôi thì chấm dứt hết một lần cho xong, từ nay mình cũng không thích ai nữa rồi ! “

Nghĩ ngợi một hồi, tôi quyết định bước lại gần cánh cổng, đưa tay ngang với chuông cửa rồi luồn vào trong như lời Tiểu Mai, quờ quạng vài giây thì tay tôi chạm đúng chỗ hổng của phần tường nhà lót thiếu 1 viên gạch. Lọ mọ mấy ngón tay, cuối cùng tôi lôi ra được chiếc chìa khoá cổng dự phòng của nhà Tiểu Mai.

Cầm chìa trên tay rồi, tôi tự dưng lại ngần ngừ muốn thay đổi ý định, đang muốn để chìa khoá về lại chỗ cũ thì chợt có hai người đi bộ ngang qua đường nhìn tôi bằng ánh mắt đề phòng một tên trộm đạo. Thế là lỡ đâm lao phải theo lao, tôi cố giả bộ thản nhiên như đây là nhà của mình, đường hoàng tra chìa vào ổ khoá.

- Cách ! – Tiếng ổ khoá bật mở, tôi đẩy cánh cổng màu đen sang bên và dắt xe vào trong sân.

Xung quanh khu nhà Tiểu Mai là con đường trồng đầy những hoa sữa, lúc này trời chỉ vừa sập tối, tôi bất giác nghe làn gió đưa mùi hoa sữa thơm dịu nhẹ, đứng trong sân vườn nhà nàng, lòng bỗng dưng nhớ lại lần đầu tiên tôi gặp Tiểu Mai. Nhìn hòn non bộ ở góc hồ nước, tôi thoáng thấy lại hình ảnh mình bị Tiểu Mai ném bóng vào mặt của mùa hè năm trước thiếu điều muốn gãy mũi, khi tôi “ tình cờ “ sút bóng vào nhà nàng.

- Vậy mà đã 1 năm rồi… ! – Tôi mỉm cười, thở dài não nề.

Đưa mắt về chậu trúc kiểng trên bậc tam cấp, tôi nhìn săm soi một hồi rồi cũng thấy được chùm chìa khoá nhà Tiểu Mai để gần những ô cỏ xanh mọc lún phún ra khỏi chậu cây.

Mở cửa phòng khách nhà nàng ra, tôi nheo mắt lần mò tay với tìm công tắc điện. May thay công tắc ở ngay bên phải, đèn phòng bật sáng, tôi bất chợt cảm thấy một điều gì đó vừa lạ lẫm vừa quen thuộc. Cảm giác như đã lâu rồi tôi mới trở về nhà, và lạ lẫm vì lần này chỉ có mỗi mình tôi mà thôi. Những ô cửa sổ đã đóng kín, dàn ghế salon được phủ lên lớp vải che bụi, chiếc Piano đã đóng nắp một cách hờ hững, và cây đàn Guitar được dựa trên giá đàn, nằm buồn chơ vơ như thiếu đi chủ nhân của nó.

Tôi tự nhiên hiểu ra mình nên làm gì, đi ra sau bếp tôi tìm chổi quét nhà, mà kể cũng kì lạ, tôi quét nền nhà Tiểu Mai kĩ càng và sạch sẽ hệt như lúc ở nhà tôi vậy. Đến cả bụi bặm trên bàn ghế và chiếc dương cầm tôi cũng lọ mọ quét cho bằng hết, như thể tôi đang tự nghĩ nếu mình dọn nhà dùm cho Tiểu Mai thì sẽ bớt đi phần nào áy náy vậy.

Xong xuôi đâu đó, tôi buông chổi rồi ngồi phịch xuống ghế, thẫn thờ đâm ra tự hỏi rốt cuộc mình lại đến đây làm gì vậy kìa, cứ như bị ai dẫn lối mà đi vậy. Ngồi một mình trong căn phòng trống, tôi nhìn quanh quất một hồi rồi đi đến giá đàn Guitar, cẩn thận lấy cây Lakewood ra khỏi bao đàn, nâng niu nó như một báu vật rồi nhẹ nhàng ngồi xuống ghế.

Ngay giây phút tôi chạm vào đàn, lòng chợt dâng lên cảm giác như đang tái ngộ một người bạn tri giao đã lâu không gặp. Nhớ lại khoảng thời gian trước kia, hầu như ngày nào tôi cũng kè kè cây Guitar bên mình, bữa nào không tập đàn là bữa đó thấy bứt rứt gì đâu. Ấy vậy mà, tôi tập đàn vì Vy, để rồi bỏ tập cũng lại vì Vy, tính ra đến giờ tôi ngưng tập đàn cũng gần 3 tháng rồi.

Rải một vòng hết 6 dây đàn, tôi bắt đầu dạo mấy vọng hợp âm căn bản, một cảm giác khó tả dâng trào, âm thanh Guitar đúng là rất đặc trưng, tôi như run cả người lên. Nhất là khi chính tay mình đàn lại bản Song from a Secret Garden, bản này Tiểu Mai đã dạy tôi tập được hơn một nửa, nhưng đến vài ngày sau tôi lại bỏ dở giữa chừng và ngưng không học nữa.

Vì vậy ngày hôm nay, trong tâm trạng buồn bã và chán nản, tôi cô độc chơi từng nốt nhạc trong bản hoà âm không lời ấy. Lúc này đây, tôi chợt hiểu ra thế nào là nhập tâm vào nghệ thuật, chỉ khi đang buồn như lúc này đây thì tôi mới cảm thấy mình chơi được bản nhạc này có hồn đến vậy, trầm buồn và sâu lắng.

Tiếng đàn Guitar nhẹ nhàng thánh thót vang lên trong ngôi nhà trống, trong vô thức, tôi hình dung ra Tiểu Mai nét mặt thoáng buồn, lẻ loi chơi dương cầm trong ánh chiều tà như tôi lúc này đây. Càng nghĩ đến điều đó, tôi lại càng không dám đưa mắt nhìn về chiếc Piano nơi cửa sổ, và tôi…. cũng buông cây Lakewood xuống, lòng chợt buồn đi vì thấy áy náy về những gì tôi đã làm với Tiểu Mai, tôi hoàn toàn không xứng đáng chạm vào đàn của nàng nữa, tôi cũng không có tư cách bước vào nơi này nữa rồi.

Cất đàn lại vào bao, tôi đưa mắt nhìn hết phòng khách một lượt, mọi thứ vẫn còn như cũ, chỉ khác là bây giờ đã không còn những lúc tôi chọc giỡn Tiểu Mai và bị nàng hờn dỗi, hay những khi tôi cứ xẹt ra xẹt vô nhà bếp mà ăn vụng khi nàng đang nấu ăn nữa.

- “ Ừ….tôi không thể nợ em thêm một món nợ ân tình nào nữa đâu, Tiểu Mai… ! “ - Tôi lắc đầu thở dài, rồi để lại cuốn sổ Guitar của nàng trên bàn, và thẫn thờ quay bước ra ngoài.

Đóng cánh cổng sắt lại, tôi luồn tay qua trả chìa khoá vào ô gạch cũ rồi dắt xe xuống lề đường, lòng cố nán lại nhìn nhà nàng một lần nữa rồi đạp về, tự nhủ sẽ không bao giờ tôi đến đây nữa.

Con đường Tuyên Quang buổi tối sực nức những mùi thơm của bánh xèo và vịt quay, mọi khi tôi vẫn hay chở Vy dạo qua nơi này, và tôi còn bông đùa rằng hai đứa nên ghé vào quán, kêu 2 con vịt ra ai ăn hết trước thì được miễn phí. Vậy mà giờ đây, khi tôi đưa mắt nhìn về phía góc quán quen thuộc ấy, từ trong hẻm phóng xe ra là… tên con trai ấy vẫn đang chở Khả Vy đằng sau, và Vy thì vô tư cười nói cùng hắn. Tôi nghe tim mình thắt lại, không thể đạp xe được nữa mà dừng hẳn, lặng nhìn cho đến khi hai người ấy khuất nơi cuối đường.

Dù đã xác định là tôi sẽ không còn vương vấn gì với Vy nữa, nhưng sao lúc nhìn thấy cảnh tượng này, tôi vẫn còn đau lắm. Em ấy vẫn tình tứ với tên kia hệt như tuần trước, dù rằng nhỏ Huyền đã bảo đó chỉ là anh trai, và chính Vy lại còn gửi giấy nói là sự thật chẳng phải như tôi nghĩ. Thế nhưng lúc này đây chẳng phải mọi thứ đã rõ ràng lắm rồi sao ?

- “ Nhà tên đó hình như cũng ở đường Tuyên Quang, tao với thằng Dũng thấy 2 lần rồi ! “

Tôi nhớ lại lời nói của bọn Khang mập lúc trước, giờ thì tôi đã hoàn toàn tin rồi đấy, hoá ra lúc này tôi vô tình đang dừng xe đúng ngay quán internet mà bọn tôi vẫn hay chơi. Và vậy là chắc hẳn những gì tôi nhìn thấy khi nãy cũng y hệt như những gì bọn thằng Khang và Dũng xoắn đã chứng kiến vào mấy hôm trước.

- Ừ, thế mà bảo là sự thật không phải như vậy đấy ? Ngày nào cũng đi chơi thế kia mà, đến độ bạn bè giờ ai cũng biết hết, thế thì anh trai với chả em gái cái nỗi gì nữa !

- Thôi mày ơi, chẳng phải mày đã chấp nhận cái sự thật này rồi hay sao chứ ?

- Tao biết… nhưng suy nghĩ là một chuyện, còn tiếp nhận sự thật lại là… nó khó hơn tao nghĩ !

- Dẹp đi, giờ xem như hết rồi, không có tình cảm chi nữa !

- Ừm… biết…. dù sao thì mọi sự cũng là do tao ngộ nhận rồi hoang tưởng thôi, chứ trách gì Vy được chứ !

Tôi thẫn thờ đạp xe về, trong lòng cứ giằng xé luân phiên giữa một bên là công tố viên quyết liệt vạch tội Vy hết phản bội rồi đến phũ phàng, một bên là luật sư đang ngoan cường bào chữa rằng mọi thứ từ đầu là do tôi sai, là do tôi tự nhận rằng Vy có tình cảm với mình. Mãi đến khi dắt xe vào nhà rồi mà tôi vẫn còn lơ ngơ nghĩ ngợi mông lung :

- Nam, con biết gì chưa ? – Mẹ tôi từ dưới nhà đi như chạy lên trên.
- Ơ.. dạ ? – Tôi giật mình.
- Anh mày đậu bác sĩ rồi, khối B được 24 điểm mà trường Y năm nay lại lấy 24,5 ! – Mẹ tôi nói, không giữ được bình tĩnh.
- Là….sao… ? – Tôi ngơ ngác.

Chốc sau, theo lời mẹ tôi kể lại khi bà đã kìm lại được niềm xúc động, thì đại loại là lão anh tôi thi đại học khối B được 24 điểm, nhưng đại học Y Dược năm đó lại lấy điểm chuẩn cho ngành bác sĩ đa khoa là 24,5 điểm. May phước ba đời làm sao mà ổng được cộng thêm nửa điểm khu vực, thế là vừa đủ điểm đậu, chứ có ông kia là con của bác sĩ bạn bác Hai tôi, cũng thi được 24 điểm nhưng ở Sài Gòn nên tạch luôn, đành ngậm ngùi chuyển sang nguyện vọng 2. Vậy là cuối cùng dòng họ nhà tôi cũng có một người nối nghiệp được bác Hai tôi, khỏi phải nói cả họ nội và gia đình tôi mừng đến cỡ nào, làng xóm biết đến cũng qua chúc mừng. Vì năm đó, cả thành phố Phan Thiết chỉ có 2 người là đậu đại học Y Dược, nhưng chỉ mỗi ông anh tôi là đậu ngành Đa khoa điểm chuẩn cao nhất, còn người kia hình như là ngành Tai – Mũi – Họng nên điểm thấp hơn.

- Để vài bữa nó về đây, mẹ mở tiệc mừng đãi cả xóm mới được ! – Mẹ tôi khấp khởi nói.
- Dạ ! – Tôi gật đầu, cảm thấy tâm trạng đã khá hơn chút đỉnh, cũng nhẹ nhõm một phần vì nhờ ông anh mà 2 năm sau, tôi sẽ không phải khăn gói đi thi ngành Y nữa.

Tối hôm đó, không khí trong nhà tôi vui như trẩy hội, mẹ tôi cứ cười suốt, mắt ánh lên niềm hạnh phúc cùng nỗi tự hào khôn tả. Chỉ riêng tôi là tâm trạng vẫn lấn cấn giữa buồn và vui, vì cái nỗi buồn và tin vui nó đến sát nhau quá, buồn vì cái sự thật vừa thấy lại lần hai, và vui vì ông anh bá đạo làm cú đúp thần sầu hốt luôn cả hai trường đại học danh tiếng nhất là Y Dược và Bách Khoa. Mãi đến khoảng hơn 9 giờ tối, khi mẹ tôi đang nói điện thoại chia vui với ngoài nhà nội, tôi ngồi tựa ghế salon, tình cờ nhìn vào quyển sách Phật giáo mẹ tôi đang đọc :

- “ Vạn vật chí âm chí dương, khi cực thịnh cũng là lúc khởi suy ! “ – Dòng chữ ấy vô tình đập ngay vào mắt tôi.

Tôi bất động hồi lâu vì sửng sốt, nghe tim đập thình thịch vì điều mình vừa nghĩ ra, vì nếu nó là đúng thì tôi đã có thể tháo gỡ cái tâm trạng trống rỗng lúc này, có thể thoát khỏi nỗi ám ảnh day dứt về Khả Vy. Và đó là cái đêm mà sau khi đọc câu chân ngôn nhà Phật, tôi vô tình ngộ ra được một chân lí mới của riêng tôi, mà sau này tôi vẫn hay gọi đó là “ Vong tình thiên thư “ . Thật vậy, có lẽ nhờ bộ thiên thư tự lãnh hội này mà cuộc đời tôi từ đêm đó đã rẽ sang một bước ngoặt mới, một trang mới nhiều chuyển biến bất ngờ và cũng không kém phần u ám !

Chap 199
Trong “ Vong tình thiên thư “ thì “ Vong tình “ có nghĩa là một mối tình đã chết, sở dĩ gọi như vậy chỉ vì tình cờ tôi đã tìm ra cách để làm tiêu biến đi những chân tình của tôi dành cho Khả Vy. Và nếu nói là giải thích cho “ Vong tình thiên thư “ thì chỉ có thể giải thích bằng mọi việc đều có giới hạn của nó, theo chân ngôn nhà Phật thì gọi là “ Khi cực thịnh cũng là lúc khởi suy “ . Tức là nói theo một khía cạnh nào đó, nếu như bạn muốn quên thì phải làm sao ? Nhớ là thái cực trái ngược của quên, chính vì vậy, khi bạn cứ “ nhớ “ mãi đến một đỉnh điểm nào đó, bạn sẽ “ quên “. Có lẽ vì vậy mà về sau tôi nhớ có một bài hát nào đó có một câu đại loại mang nghĩa giống như bản chất của “ Vong tình thiên thư “ vậy, dẫu biết là cố quên rồi sẽ nhớ, chi bằng dặn lòng mình cố nhớ để mà quên. Như thế, cố nhớ để mà quên, có thể được không ?

Câu trả lời là không, tôi biết quên đi hoàn toàn một người bạn đã từng yêu là chuyện không thể, nhưng để thay đổi ấn tượng, thay đổi cách nghĩ hoặc chí ít là không còn căm hận học nữa, hay thậm chí tốt hơn là không còn yêu họ nữa, lại là chuyện hoàn toàn có thể. Chính vì vậy, dù không thể quên được Vy, nhưng để không còn căm ghét em ấy nữa, để không còn những ngày nhìn em ấy bằng chân tình của mình nữa, tôi đã chọn ra cách tàn nhẫn nhất với bản thân mình. Đó là bất kể là lúc nào, tôi cũng sẽ luôn nghĩ về Vy, luôn nhớ về những kỉ niệm của mình cùng em ấy, để rồi vào một ngày nào đó tôi sẽ không còn vùng vẫy trong mớ tình cảm hỗn độn giữa ghét và yêu nữa.

Và cũng vì tính tôi từ nhỏ đến giờ chưa hề giận một ai đó quá nửa ngày, nhưng hễ đã thù ghét ai thì tôi sẽ căm hận cả đời, không bao giờ có chuyện tha thứ. Nhưng hễ thật lòng yêu ai thì tôi sẽ hết sức thuỷ chung, vậy nên bây giờ khi tôi đã tự nguyện rút lui, rời xa Khả Vy thì tôi cũng sẽ không để thái độ của mình làm em ấy phải khó xử. Tôi cũng sẽ không còn giữ quan điểm hận thù, cũng sẽ không giữ trong lòng mối tình đầu này nữa, âu cũng là tốt cho cô gái nào đó mà sau này tôi sẽ yêu, tôi sẽ chẳng bao giờ nói rằng tôi đã từng yêu một ai đó trước mặt bạn gái nữa.

Hãy luôn cố nhớ để một ngày sẽ quên, tôi gọi đó là “ Vong tình thiên thư “ !

Lợi ích của “ Vong tình thiên thư “ là mãi đến sau này mới phát huy tác dụng, còn bây giờ, bí kíp tự lãnh ngộ này chỉ góp phần đưa tôi vào vực sâu u tối. Những ngày cuối cùng của mùa hè năm ấy, tôi lúc nào cũng nhớ Vy đến phát điên lên được. Nằm ngủ cũng mơ thấy mình đang đi chơi với em ấy, bất thần tỉnh dậy người ướt đẫm mồ hôi, nhận ra rằng tôi đã bị tự kỷ ám thị. Tôi bỏ không còn học thêm bất cứ môn nào nữa, ban ngày khi thì ở nhà, khi thì tôi cắm mặt trước màn hình vi tính của quán internet. Để đến tối, tôi lại lang thang chạy xe qua những cung đường kỉ niệm, những nơi in dấu ngày tháng tình cảm lúc trước giữa tôi và Khả Vy.

Có lúc tôi lại điên cuồng đến mức khi tự mình chạy ngang qua nhà Vy, nhìn vào nhà em ấy, tận mắt chứng kiến Vy ngồi nói chuyện vui vẻ cùng tên con trai kia. Để rồi tự mỉm cười, ra vẻ cao thượng nghĩ rằng “ chúc em hạnh phúc “, dù rằng tôi không chắn chắn lòng tôi có đang muốn chạy thẳng vào nhà em ấy mà ba mặt một lời, hỏi cho ra ngô ra khoai hay không.

Tôi quên bẵng đi cuộc đời học sinh ngoài chuyện vui chơi ra, bạn còn phải học, hàng ngày tôi mải miết với những bản nhạc kỉ niệm, những trò chơi online trong thế giới ảo, những lần tự huyễn hoặc với bản thân rằng một ngày nào đó tôi sẽ lại được sóng bước cùng Vy.

Để rồi anh của thằng Tuấn rách, thầy Hoàng dạy Hoá đã đuổi học tôi vì nghỉ liên tục 2 tuần không xin phép. Tôi cũng thôi đến lớp học Toán và Sinh, trong đầu vẫn tự mãn rằng tôi mãi mãi là học sinh giỏi, có học hay không thì cũng vậy.

Càng đắm chìm vào “ Vong tình thiên thư “, tôi càng đâm ra chán nản mọi thứ trên đời. Không học, không giao thiệp bạn bè, suốt ngày tôi chỉ toàn làm những chuyện không lí do lẫn mục đích. Tôi sống mộng mơ và vô định hướng, tôi nghĩ rằng anh tôi đậu đại học đã là quá đủ, còn tôi thì có thế nào cũng được.

- Ê Nam, lâu quá không thấy mày đấy ? Đi chơi không ?
- Nam hả ? Đá banh không, thằng Tuấn rủ nè ?
- Cái thằng đần này, thất tình à ?

Mặc kệ bọn bạn thân hỏi thăm suốt ngày, tôi vì lòng kiêu hãnh quá cao của mình nên đã từ chối tất cả, chỉ vì tôi nghĩ rằng bọn nó đã biết Vy bỏ tôi rồi, đến gặp chỉ tổ nhục mặt

Cũng có lúc tôi chợt nhìn lại mình, và tự hỏi liệu mình có đang làm đúng hay không ? Liệu “ Vong tình thiên thư “ có phải chỉ là một điều vớ vẩn của một thằng thất tình hạng nhất tự nghĩ ra chăng ? Bỏ tất cả mọi thứ để đánh đổi cho một tương lai không rõ sau này, liệu có đáng hay không ? Ừ, đáng chứ, người đời có thể bảo tôi bi luỵ vì tình, nhưng tôi sống vì tình cảm mà, còn hơn là gỗ đá mà cứ trơ mặt ra hay sao ? Tôi không hối hận với những gì mình làm, tôi không nuối tiếc về hậu quả sau này, tôi không phủ nhận quyết định của mình, và đã nói là phải làm.

Cố chấp giữ chính kiến riêng cho bản thân đôi khi là một điều tốt, nhưng ngày đó với tôi nó đã sai lầm. Chính tôi còn phải thừa nhận rằng có hơi run khi nghĩ đến năm học kế tiếp, tôi sẽ chẳng thể làm được trò trống gì sất nếu cứ mãi ở trong trạng thái như này, đầu óc cứ mãi nhớ về Vy, chán nản tất cả mọi thứ trên đời, trừ thế giới ảo trong màn hình vi tính ra.

Ngày ấy, bất kì game online nào vừa ra mắt thì tôi cũng đều thử qua, và tôi cực kì ưng ý với game “ Cửu long tranh bá “. Với đồ hoạ đẹp mê ly và hệ thống kĩ năng mới lạ, tôi như bao thằng con trai độc thân khác, đắm chìm vào thế giới võ hiệp đầy màu sắc ấy. Trong một ngày, tôi có thể bỏ ra 10 giờ đồng hồ chỉ để luyện cấp cho nhân vật trong game. Khi vui, tôi nhớ đến Thanh long nhân của Võ Đang phái, khi buồn, tôi nhớ đến Khả Vy, khi thoải mái đầu óc, tôi hả hê với con boss khủng mình vừa săn được, khi chán nản mệt mỏi, tôi thẫn thờ nghe lại những bản nhạc ngày xưa mà Vy thường cho tôi nghe.

Hôm nào mọi sự cũng diễn ra theo một kịch bản nhất định không có gì thay đổi, buổi sáng dắt xe ra khỏi nhà, tôi nghĩ đến “ Vô cực kiếm “ , “ Bát hoang khai động “, “ Nhất kiếm khai thiên “ . Buổi tối đạp xe về nhà, tôi nhớ đến “ Con sóng yêu thương “ , “ Lời nguyện cầu tình yêu “ , ….Và tôi dành hết thời gian cuối cùng của mùa hè năm đó cho kịch bản cuộc sống ấy, trống rỗng và vô định, ngập sâu trong chân lí của “ Vong tình thiên thư “.

Một buổi chiều đẹp trời nọ, khi chỉ còn 1 ngày nữa là trường tôi lại tập trung học sinh để tổ chức học quân sự trong 1 tuần, và chuẩn bị cho ngày khai giảng năm học mới, tôi vẫn như mọi ngày, lững thững dắt xe ra khỏi nhà :

- Nam, chiều nay nhớ về sớm đấy ! – Tiếng mẹ tôi từ dưới bếp gọi giật lại.
- Dạ…. ! – Tôi uể oải gật đầu.
- Chiều nay nhà mình mở tiệc đãi hàng xóm mừng anh mày đậu Y khoa, được thì rủ bạn con về chơi cũng được ! – Mẹ tôi dặn rồi lại quay vào trong, bận rộn với những người phụ bếp và mớ thịt cá trên bàn.

Tôi chầm chậm đạp xe ra ngoài, trong đầu thầm bực mình vì nhớ lại cái cảnh của buổi tối hôm qua, khi mà ông anh tôi thấy bộ dạng rầu rầu của thằng em, liền đến vỗ vai, sau đó là siết cổ vặn vẹo các kiểu :

- Ha ha, tao nói mà, mày với con bé đó không hợp đâu, em dâu có cơ hội rồi ! - Ổng cười phá lên khi nghe tôi miễn cưỡng thú nhận sự tình.
- Không có đâu, đệ chẳng có gì với Mai cả ! – Tôi thở dài rồi bỏ đi lên lầu, mặt quạu đeo vì ông anh tôi nói về cách Vy bỏ tôi cứ như thể em ấy vừa phản bội tôi một cách ghê gớm lắm.

Buổi chiều trong mát nơi phố biển, vào những ngày cuối hạ chuẩn bị chuyển giao sang mùa thu, từng làn gió mát rượi trong lành đưa hương biển lan toả làm thư thái bất cứ ai đang đi trên đường lúc này. Tôi mỉm cười thích thú, nhớ đến lời hẹn thách đấu ở Huyết sa bình với địch thủ Hắc đạo trong game Cửu long, đạp nhanh vào quán vi tính trên đường Tuyên Quang.

Vài mươi phút sau, tôi phá ra cười hả hê vì Võ Đang kiếm của tôi triệt hạ một lúc 3 nhân vật sừng sỏ của Hắc đạo thuộc Ma Giáo và Bí Cung, góp phần chiếm ưu thế về Bạch đạo quần hùng cho trận chiến quyết liệt trên Huyết sa bình :

- “ Đến chiều là lên tầng Ngọc Nhị Kim Hoa rồi, cứ giữ tốc độ này thì tháng sau tiến nhập Ngũ Khí Triều Nguyên là cái chắc ! “ – Tôi thích thú nghĩ thầm trong bụng.
- Cốc ! – Âm thanh quen thuộc của Yahoo messenger vang lên, vừa cửa sổ chat hiện ra bên góc phải màn hình.

Tôi sững người đi mất mấy giây vì những gì nhìn thấy lúc này :

- Hi ^^! – Là nick YM của Khả Vy.

Ngay lập tức, tôi phản xạ như cái máy, tức thì tắt ngay cửa sổ game dù rằng trận PK giữa 2 bang đang trên đà quyết liệt nhất.

- “ Là sao ? Cũng hơn 1 tháng không liên lạc rồi, sao lúc này Vy lại chủ động nói chuyện với mình nhỉ ? “ – Tôi thắc mắc chưa biết có nên tiếp chuyện hay không.
- “ Thây kệ, cứ nói như bạn bè bình thường thôi, chả sao ! “ – Tôi tặc lưỡi.

Thật vậy, những ngày qua, có vẻ như “ Vong tình thiên thư “ đã bắt đầu phát huy tác dụng, tôi đã thôi không còn ghét Vy nữa, đã quen dần với những ngày vắng bóng em ấy, mà thay vào đó là nỗi buồn của riêng mình. Nhưng kệ, thà tôi buồn một mình còn hơn là cứ ghen tuông vớ vẩn để em ấy phải khó xử.

Nghĩ vậy nên tôi đặt tay vào, bắt đầu gõ phím :

- Ừ, hi  !
- Trả lời lâu quá vậy, Nam đang bận gì à ?
- Ừ sorry, nãy giờ đang nghe nhạc nên không để ý !
- Nghe nhạc gì vậy ?
- Thì nhạc thôi, mà… có chuyện gì không ?
- Hi, lâu ngày gặp lại, Vy hỏi thăm vậy thôi ^_^!
- Ừm…. !

Thế thôi, có gì đâu, bạn bè gặp lại… “ hỏi thăm “ vậy thôi !

- Nam khoẻ không ? Hi !
- Khoẻ như voi, còn Vy ? Nghỉ hè vui chứ ?
- Ừ, vui lắm ^_^ !
- Vậy à ? Hì hì !

Không thể thừa nhận, tôi đã giả tạo nụ cười trong khung chat !

- Nam… không giận gì mình chứ ?
- Có gì đâu mà giận, hì, bạn bè học chung giận nhau làm gì ^^!

Giây phút đó, tôi nghe một nỗi đau từ lâu đã bắt đầu dậy lên, và bùng ngược trở lại….. !

Chap 200
Tôi nhói đau khi ngày hôm nay chính mình đã thừa nhận mối quan hệ giữa chúng tôi từ giờ đã chỉ còn là bạn bè…

Màn hình phía bên kia, Khả Vy vẫn thản nhiên tiếp lời :

- Vậy thì may ghê, hi hi, tưởng Nam giận Vy luôn rồi chứ :P !
- Bậy bạ, làm gì có !

Có phải rằng, tôi đang vị tha lắm không nhỉ ?

- Thế bữa giờ có đi chơi với ông mập không ?
- À… không, Nam tự dưng thích ngủ ngày, hì !
- Hèn gì không thấy nhỏ Huyền sang nhà Vy chơi nữa, chắc là hai người đó lại hẹn hò suốt ngày nữa rồi, hic T_T !
- Thì… Vy cũng đang hẹn hò còn gì !
- Ừ ha :P !

Và lúc ấy, tôi bỗng dưng tò mò muốn biết một điều gì đó từ phía bên kia :

- Hai người… vẫn vui chứ ? Anh kia ra sao ?
- Vui lắm, hi hi, mà tiết lộ một điều nè !

Tôi nghe tim mình đập binh binh, trong một khoảnh khắc chợt mong đợi rằng, Khả Vy sẽ nói ra điều bí mật đó chính là, mọi sự hôm giờ chỉ đơn thuần là một trò đùa.

- Điều gì ?
- Anh này giống Nam lắm, dáng người dong dỏng cao nè, hai người cũng thông minh nè, cũng nói chuyện rất tâm lí nè, rồi còn cùng thích những điều như khoa học vũ trụ hay huyền bí Ai Cập, Hy Lạp nữa đó ^_^ !

“ Hoang đường, đừng có đánh đồng tôi với bất cứ ai khác, và nhất là với tên con trai đó, tôi ở một vị thế khác, tên đó làm thế quái nào mà so sánh được với tôi ? “

Thế nhưng, tôi lúc này cũng chỉ biết thẫn thờ gõ phím :

- Vậy à, trùng hợp nhỉ ^^!
- Ừa, mà anh ấy muốn nói chuyện với Nam nè, được không ?
- Là… sao ?
- Nãy giờ Vy nói với anh ấy là đang chat với Nam, nên ảnh cũng muốn chat với Nam thử, nha ?
- À… ừ… add nick Nam đi !

Tôi ngần ngừ rồi quyết định accept nick YM vừa add, hẳn là của tên con trai đó rồi.

- Vậy hai người chat đi ha, giờ Vy nghe nhạc, hì hì ^_^ !
- Ừm…bye !

Tại sao hai người con trai, có thể nói là tình địch với nhau, thì người này lại muốn nói chuyện với người kia nhỉ ? Hắn muốn thể hiện rằng hắn đã chiến thắng trong cuộc chạy đua giành lấy trái tim Khả Vy à ? Không hề, hắn chẳng chạy đua gì cả, hắn chỉ đơn giản là một tên đánh lén, một tên đâm sau lưng tôi mà thôi.

- Hi, chào em ! – Dòng chữ từ khung chat bên kia hiện ra.
- Hi, chào anh ! – Tôi ngoài mặt vẫn giữ thái độ lịch sự, từ tốn trả lời.

- Em là Nam nhỉ ? Anh nghe Vy kể nhiều về em rồi, anh tên Vũ !
- À, vâng !
- Anh học bên trường Chuyên, hơn em 1 lớp !
- Hì !

“ Thế thôi à ? Hỏi thăm chơi vậy thôi à ? “

- Chắc cũng không cần phải nói gì nhiều, sở dĩ anh muốn nói chuyện với em, là vì… tụi mình thoả thuận một hợp đồng nhé ?

“ Hợp đồng ? Loại hợp đồng gì giữa hai thằng học sinh chỉ mới lớp 11 và 12 ? “

- Là sao ?
- Như vầy, chắc Nam cũng biết, Khả Vy của chúng ta rất được các bạn trai khác để ý, và xung quanh luôn có nhiều vệ tinh đeo bám, đúng không ?

“ Khả Vy của chúng ta ư ? Giờ đã là của riêng anh rồi, liên quan gì đến tôi nữa ? “

Tôi nhẫn nhịn, đưa tay gõ như đập vào bàn phím ?

- Ừ, đúng, mà sao, em không hiểu ?
- Vấn đề ở đây, anh thì học khác trường nên chẳng thể nào bảo vệ Vy trước những vệ tinh đó được, chỉ có Nam là học cùng lớp Vy thôi !
- Thì sao ?
- Là hai đứa mình nội ứng ngoại hợp, anh lo chuyện bên ngoài, những lúc đi chơi với Vy sẽ không để ai tiếp cận vào được. Còn Nam lo chuyện bên trong, những khi học cùng lớp thì em sẽ ngăn không cho những tên con trai khác đến gần, nhé ?

“ Nhảm nhí, anh lấy cái quyền gì mà bảo tôi làm cái hợp đồng vớ vẩn này ? Chuyện anh với Vy ra sao tôi giờ không cần biết nữa, tự đi mà giữ lấy, hệt như cái lúc anh tự đâm lén sau lưng tôi vậy ấy ! “

Tôi rất muốn nói ra những điều đó cho tên Vũ biết, nhưng tôi không muốn, tôi lúc này hoàn toàn không có chút tôn trọng gì hắn như những ngày qua nữa. Trước giờ tôi cứ tưởng hắn phải đứng đắn đàng hoàng thì Vy mới thích, thế nhưng cái sự thật giờ đây đã chứng tỏ rằng hắn quá ư trẻ con, đem tình yêu và bạn gái của mình ra mà đặt vào một cái hợp đồng nông cạn thiếu suy nghĩ. Và hơn hết thảy, hắn phải biết mối quan hệ giữa tôi với Vy ngày trước ra sao nên mới gọi là “ tin tưởng “ giao việc này cho tôi, hay chỉ đơn giản rằng hắn muốn khẳng định tôi chỉ là phương án dự phòng trong cuộc tình này ?

Thế nhưng, lịch sự là một phép xã giao tối thiểu cần có, tôi cố bình tĩnh nói :

- Ừm, không được !
- Thế Nam muốn sao ?

Tôi phải làm sao đây ? Đem tất cả những uất ức hôm giờ ra mà đôi co với hắn à ? Hay cứ im lặng mà cho qua tất cả, đồng ý mọi chuyện ? Ngày trước, những lúc xem phim, khi đến đoạn hai người con trai tình địch gặp nhau, tôi rất ghét một câu nói mà tôi luôn cho là sáo rỗng, và rất kịch. Thế nhưng giờ đây tôi mới hiểu rõ trong tình huống đó, nếu thật sự yêu người con gái ấy, bạn không thể làm được gì khác, ngoài việc cố tỏ ra cao thượng hết mức có thể, và nói ra câu nói rất ư là kịch sĩ ấy :

- Không gì cả, tôi chỉ muốn anh biết rằng, hãy làm Vy hạnh phúc, nếu không, anh sẽ biết tay tôi !

Và tôi tắt Yahoo, lẳng lặng đứng dậy tính tiền và rời khỏi quán, lòng buồn rười rượi vì lại một lần nữa, tôi chính thức xác nhận rằng, mình đã mất Vy thật rồi !

Giây phút ấy, tôi chợt nhận ra rằng, tình cảm của tôi đối với Vy trước giờ, đã gần như gọi là tình yêu, vì yêu là chấp nhận buồn khổ một mình, và chúc cho cô ấy được hạnh phúc với lựa chọn đó.

- “ Ừm, có lẽ sau này, em sẽ biết con người mà em thích bây giờ là người ra sao. Nhưng có lẽ tôi cũng không cần thiết phải nói cho em biết, vì dù gì đó cũng là quyết định của em, hẳn là em cảm thấy vui hơn khi ở bên người đó. Vậy thôi, chúc em hạnh phúc, Khả Vy ! “

Tôi thẫn thờ đạp xe loanh quanh trên con phố một cách vô định hướng, trong đầu mông lung không một ý nghĩ. Buổi chiều mát mẻ đẹp trời bỗng chốc hoá u ám trước mắt tôi, và “ Vong tình thiên thư “ càng thể hiện rằng nó đã phát huy đúng tác dụng, tôi lúc này không hề có một chữ nào gọi là căm ghét, mà chỉ có “ nhớ “ và “ buồn “.

Và có lẽ tôi sẽ mãi lang thang nếu như không có tiếng vĩ cầm cao vút đang vang lên giữa buổi chiều trong xanh ấy trong ngày cuối cùng của mùa hè năm ấy…

“ Là River flows in you….nhưng được chơi bằng Violin, là….. “

Tôi dừng xe lại, ngạc nhiên nhận ra nơi tôi đang đứng bây giờ chỉ cách nhà Tiểu Mai có vài bước chân, và cánh cổng sắt màu đen đang được khoá từ bên trong, tức là…

- “ Ừ, ngày mốt là tựu trường để học quân sự lại rồi, chắc hẳn Tiểu Mai vừa về Việt Nam ! “ – Tôi thầm nghĩ, lòng chợt nghe một cảm giác thân thương và quen thuộc đang dần toả ấm cõi lòng lạnh băng của thời gian qua.

Buổi chiều lấp lánh từng giọt nắng mai và những cơn gió an lành của ngày hôm ấy, trên con đường đầy hương hoa sữa, có một người con trai lặng yên thưởng thức bản River flows in you đang được một cô gái chơi bằng đàn vĩ cầm, thanh âm cao vút và đầy sâu lắng, lúc say sưa trìu mến, khi tươi tắn nhẹ nhàng, và tựa hồ như được gửi gắm thành lời qua những nốt nhạc, kiêu hãnh nói rằng :

- Hì, mình đã về rồi đây !

Post a Comment

 
Top