XEM full bộ truyện dài Yêu nhầm chị hai được nhầm em gái
Chap 361Biết được chỉ hơn một ngày nữa thôi là Tiểu Mai sẽ trở về khiến tôi rất đỗi vui mừng, hồ hởi hỏi tới tấp:
- Bây giờ là thứ hai, vậy ngày mốt là thứ tư em sẽ có mặt ở Phan Thiết à?
- Chắc là vậy…! – Tiểu Mai có hơi ngập ngừng, nàng khẽ đáp.
- Sao thế? Mà ai sẽ đón em ở sân bay? – Tôi thắc mắc.
- Cũng chưa biết nữa…! – Và nàng lại trả lời không rõ ràng khiến tôi ngạc nhiên quá thể.
- Là sao? Chứ năm trước em về đây như thế nào?
- Mọi khi thì em vừa xuống sân bay là ba em có nhờ chú Ba đến đón, thường thì hai chú cháu từ thành phố Hồ Chí Minh về lại Phan Thiết trong đêm luôn, đi bằng xe riêng của chú!
- Chứ còn năm nay?
- Năm nay… lúc này chú Ba đi công tác rồi, nên em cũng chưa biết sao nữa!
- Vậy nhà em tính sao? Mọi người phải tính đường về cho em chứ?
Tôi hoàn toàn bất ngờ trước tình huống này, vì năm trước khi chưa quen Tiểu Mai dĩ nhiên tôi không thể biết nàng từ Nhật về Việt Nam ra sao, nhưng năm nay thì lại khác.
Tiểu Mai ngừng lại trong giây lát rồi nàng tiếp lời:
- Mẹ em thì nói đợi hết hè xem sao, lúc đó có khi chú Ba công tác về rồi. Nhưng em muốn tranh thủ một tháng còn lại này để về nghỉ hè cùng anh…!
- Rồi mẹ em nói sao? – Tôi nín thở hỏi.
- Mẹ bảo… không cho em về, nhưng em năn nỉ ba và ông bà ngoại rồi, kết quả là thuyết phục được cả nhà rằng em đã lớn, có thể tự lo được! – Nàng trả lời với đôi chút lưỡng lự.
Nhưng tôi thì lại sốt ruột vô kể, hỏi ào ào vào điện thoại:
- Vậy em định thế nào? Xuống sân bay rồi làm sao nữa?
- Chắc có lẽ em sẽ đón xe về Phan Thiết, chỉ còn cách đó thôi! – Tiểu Mai thở dài.
Tiểu Mai nói đúng như điều mà tôi đang lo ngại nhất, ngay lập tức tôi phản đối liền:
- Không được, em về một mình không ổn đâu!
- Sao mà không được? Trước giờ… em vẫn một mình sống tốt mà! – Nàng đáp, nhưng trong ngữ khí lời nói đã có vài phần lo lắng rõ rệt.
Dĩ nhiên là không được rồi, tôi luôn xem Tiểu Mai hệt như… cành vàng lá ngọc, bây giờ thà tôi không biết thì thôi, chứ bảo tôi cứ nằm nhà ở yên một chỗ trong khi để người yêu tôi một mình thân gái dặm trường hơn hai trăm cây số từ Sài Gòn về Phan Thiết thì tôi sao đành đoạn để mặc được. Dù nói gì thì nói, tôi tuyệt nhiên vẫn cương quyết giữ quan điểm của mình:
- Anh nói không được là không được, nghĩ sao để em đi đi về về một mình, lỡ trên đường có chuyện gì xảy ra thì tính làm sao! – Tôi nói thẳng suy nghĩ của mình.
Và thậm chí còn hơn thế nữa, tôi muốn cho cả thế giới biết rằng Tiểu Mai là điều trân quý nhất cuộc đời tôi. Ngoài tôi ra, trên đời này không một ai để tôi có thể cho nàng ngồi cạnh bên hết. Bạn trai bình thường quen biết đã không, người lạ qua đường lại càng không nốt.
Nói ra có hơi xấu hổ, nhưng ngày đó thú thật với mọi người là tôi đã có suy nghĩ… Tiểu Mai của tôi cốt cách cao sang quyền quý, từ khi sinh ra đã mang một địa vị khác hẳn mọi người. Thế cho nên việc tôi để yên cho nàng ngồi trên một chuyến xe đò lữ hành một mình với những người lạ mặt không cùng đẳng cấp cạnh bên là chuyện không tưởng, không thể xảy ra. Thật là xấu hổ cho Trí Nam gan to xem trời bằng vung của ngày ấy quá, xấu hổ quá….!
Tiểu Mai dường như xúc động với thái độ mãnh liệt của tôi, nàng cảm khái:
- Thật là biết lo cho người ta quá nhỉ? Vậy chứ anh tính để em ra sao đây, anh ngốc?
Quả tình những lúc bộc phát tôi cứng miệng thật, nói thì nói được đấy, nhưng bây giờ là phải làm cách nào đây, cách nào để có thể đưa được Tiểu Mai về Phan Thiết mà vẫn thỏa điều kiện của tôi là không để nàng đi một mình. Có mỗi chú Ba thì đã đi công tác, anh Triết và ông anh hai tôi xem như cho qua một bên vì không dính dáng gì. Nhạc phụ và nhạc mẫu thì chắc phải có lí do mới không thể tiễn con gái mình về hẳn Phan Thiết. Vậy là xem như những người tôi có thể tin tưởng đều không nhờ cậy được, mà tôi thì chắc hẳn là không muốn để cho Tiểu Mai ngồi xe một mình rồi.
Thế cho nên dù trước mắt chưa nghĩ ra cách giải quyết nào, tôi vẫn quyết đâm lao theo lao, nói một lời chắc cú như đinh đóng cột:
- Anh sẽ vào Sài Gòn đón em về!
Không ngoài dự đoán, Tiểu Mai ngạc nhiên thốt lên:
- Sao…? Làm sao mà anh vào Sài Gòn được chứ?
- Được là được, em không phải lo. Giờ nghe hỏi đây, ngày mốt thứ tư, em xuống sân bay lúc mấy giờ? – Tôi quả quyết.
- Ưm… em nghĩ nếu không vướng “delay airlines” thì sẽ xuống Tân Sơn Nhất lúc chín giờ tối! – Tiểu Mai ngập ngừng đáp.
- Cái… cái gì “delay” cơ? – Tôi bối rối vì chả hiểu cụm từ tiếng Anh trên có nghĩa là gì.
- Hi, là “delay airlines”, tức là đột ngột dời ngày giờ của chuyến bay đã định về lại hai hoặc ba tiếng đồng hồ đó, nhưng hiếm khi bị lắm, hầu như là không!
- À ừ, vậy là tầm chín giờ tối máy bay hạ cánh đúng không?
- Khoảng tám giờ ba mươi thôi, nhưng em nghĩ thời gian để lấy hành lý kí gửi chắc cũng gần hai mươi phút, nên lúc em bước ra cổng ga quốc tế là khoảng chín giờ đêm!
- Ok, chừng nào xuống sân bay mà chưa thấy anh thì đợi một chút nhé!
Trước thái độ nhất quyết cương nghị của tôi, Tiểu Mai đâm ra có chút ngờ vực:
- Anh… làm sao mà đón em được chứ? Phải xin phép gia đình, rồi anh cũng chưa ra sân bay lần nào mà, với lại….!
- Không sao, anh hứa là sẽ tới đón em, được chứ? Để em một mình anh không yên tâm!
Vẻ như lần này khi nghe từ chính tôi đặt ra lời hứa thì Tiểu Mai đã tự biết rằng nàng hoàn toàn có thể tin chắc tôi dù có bán mạng cũng phải thực hiện được lời hứa của mình.
- Ừ… hi, em biết rồi, vậy em sẽ đợi anh! – Nàng yêu của tôi cuối cùng đã ngoan ngoãn chịu đồng ý sẽ đợi tôi đến đón.
- Vậy nhé, tối thứ tư chín giờ anh sẽ có mặt ở sân bay, em… bay cẩn thận đấy! – Tôi nhắc lại một lần nữa, không biết vì có phải quá yêu thương hay sao mà đâm ra phát ngôn ngớ ngẩn.
- Ôi… bay là việc của phi công chứ em đã ngồi trên máy bay rồi thì đâu làm gì được chứ, anh ngốc! – Tiểu Mai thở đánh thượt.
- Ngốc kệ anh, miễn sao em xuống sân bay an toàn là được rồi, sau đó tới phiên anh lo. Vậy đi! – Tôi nói cứng, cảm giác mình như trưởng thành hẳn hoi khi bỗng chốc giống như một người đàn ông đang dặn dò vợ yêu của mình.
- Hì, biết rồi!
- Thế nha, giờ cúp máy đi, tranh thủ còn hơn một ngày mà tâm sự với mẹ với ông bà, sau đó lại về đây với anh, hé hé!
- Thật tình là em không ưa được giọng cười này của anh đâu, nghe cứ như mấy tên đểu giả ấy!
- Ờ, vậy trai đểu cúp điện thoại đây, còn chuẩn bị đi đón vợ nữa, bye bye!
- Hứ… đồ quỷ!
- ……….!
Nghe Tiểu Mai mắng yêu mình là đồ quỷ mà tôi sao toàn nghe ra nàng gọi tôi là anh yêu, dù cho nàng đã cúp máy cả phút rồi mà tôi vẫn cứ đứng nghệch mặt tại bàn điện thoại, ngáo ngơ toét miệng cười như thằng nghiện thiếu thuốc đâm ra lẩn thẩn.
- Chát…! – Một cú tát vào mặt khiến tôi tỉnh hẳn ra, mắt nảy đom đóm liên hồi.
- Mày bị điên rồi hả? Cái mặt nhìn ngu như heo vậy? – Hóa ra đó là ông anh tôi, ổng đi xuống nhà lấy chai Sting trong tủ lạnh, bất ngờ thấy tôi đang lơ ngơ như người mất hồn bèn tiện tay tát cho một phát vào mồm thằng em trai quý hóa.
- Đánh, lúc nào cũng đánh… huynh chỉ giỏi mỗi cái ăn hiếp, ngon thì ra quất tay đôi này!
Vì sẵn tâm trạng đang tươi hơn hớn, tôi mạo muội gan to thách thức luôn, dẫu sao thì trong nhà này có mỗi mình tôi là cao thủ võ lâm, chứ ông anh từ nhỏ đến giờ chỉ biết cắm mặt vào học hành bài vở chứ đâu biết võ vẽ gì.
Nhưng bù lại… ổng vẫn hơn tôi một điểm, và điểm đó tôi chẳng thể nào chơi lại được:
- Ê ê… tao đánh mầy thì được nhé, gọi là anh hai dạy em út, còn mày mà đánh tao thì là hỗn, biết chưa con? Mà tội hỗn láo không kính trên nhường dưới thì ba về quất mày sướng tay phải biết, nhá?
Vâng, đó là điểm mạnh “anh hai” của ổng. Lão anh tôi suốt ngày ỷ mình làm anh cả mà mặc sức hà hiếp tôi từ nhỏ đến lớn, nhưng lạ lùng một nỗi tôi lại chẳng hề ghét ổng chút nào, thế mới phiền chứ.
- Vậy thôi, không chơi nữa! – Tôi xuôi xị nở nụ cười cầu tài ngay tắp lự.
- Tốt, khôn ra rồi đấy. Giờ chạy ra đầu đường mua hũ sữa đặc về đây, tao đích thân pha Sting sữa dâu hai đứa uống chung! – Ông anh tôi hất hàm ra lệnh.
- Nhưng… uống không cũng ngon mà? Cần gì pha sữa? – Tôi lúng búng nói.
- Tao thích, đi ra mua, nhanh! – Vừa nói ổng vừa dí nắm đấm vào mặt tôi.
Thế là không đợi đến lần nạt thứ hai, tôi cong chân vác mông lên chạy tuốt ra đầu ngõ mua sữa Ông Thọ về liền, gì chứ để ông anh điên cuồng đó mà nổi cơn bạo liệt lên thì mệt lắm. Thà bây giờ tôi chịu lui một bước để tiến ba bước, chịu đi mua sữa để ngày mai còn… dễ bề năn nỉ cho kế hoạch ra sân bay đón vợ của mình.
******
Sau thời gian ngồi “tọa thiền” trên sân thượng đến tận nửa đêm thì tôi cũng tạm gọi là đã có thể vẽ ra được kế hoạch đón Tiểu Mai ở sân bay Tân Sơn Nhất vào tối thứ tư sắp tới. Đại khái kế hoạch có ba trọng điểm chính. Trước hết, tôi phải làm thế nào để có thể vào được Sài Gòn một mình mà không bị gia đình ngăn cản, ở đây tôi nói là “không bị gia đình ngăn cản” chứ không phải là “được gia đình đồng ý”. Tiếp theo, tôi phải bằng cách nào đó biết nơi đón Tiểu Mai, vì trước giờ tôi có biết mặt mũi sân bay Tân Sơn Nhất tròn méo thế nào đâu. Và cuối cùng, đó là làm sao để tôi đưa được Tiểu Mai về lại Phan Thiết, nhà nàng một cách an toàn.
Thật lòng mà nói thì bình thường tôi chả bao giờ dám nghĩ đến chuyện một thân một mình vào Sài Gòn. Trong tâm tưởng tôi thì chỉ có sau này tốt nghiệp cấp ba, may mắn đậu đại học luôn thì chừng ấy tôi mới dám vác xác vào thành phố mang tên Bác. Còn trước giờ thì tôi cũng có vào Sài Gòn nhưng là vào chơi từ hồi nhỏ, vô thăm nhà dì vài bữa rồi về, tất nhiên là có ba mẹ tôi đi cùng. Chứ còn việc một thân một mình vào chốn thành phố rộng nhất nhì Việt Nam thế này thì tôi chưa từng nghĩ tới vì e rằng quá sức của tôi.
Nhưng lần này lại khác, tôi cần phải đi đón người yêu tôi, không thể để nàng về nhà một mình được, tuyệt đối không thể. Chính vì vậy, sống chết gì tôi cũng phải vào Sài Gòn, có mặt ở sân bay Tân Sơn Nhất vào tối ngày mốt. Mà muốn được như vậy thì tôi phải thực hiện được kế hoạch mà mình đã hao tâm tổn trí cả đêm qua suy nghĩ.
Đầu tiên, tôi thực hiện bước trước nhất của kế hoạch nhằm giải quyết vấn đề “vào Sài Gòn một mình mà không bị gia đình ngăn cản”. Và tôi thực hiện như thế này đây…
- Mẹ này, tụi trong lớp rủ con qua nhà ngoại thằng Chiến chơi! – Tôi bắt đầu hỏi thăm dò khi mẹ tôi đang rửa chén dưới nhà bếp.
- Chừng nào? Gần hết hè rồi mà sao bây đi chơi miết vậy, không thấy học hành gì hết? – Mẹ tôi đáp, tay vẫn thoăn thoắt trên chồng chén dĩa.
- Ngày mai thứ tư đó mẹ, bữa nay thứ ba rồi. Hè còn ít thời gian, cho con đi chơi đi, rồi vô năm con học gấp đôi bù lại cho… nha mẹ! – Tôi ì èo năn nỉ, sử dụng lợi thế con trai út.
- Ừm… mày thì chỉ có đi chơi là giỏi, nhớ về sớm đấy! – Cuối cùng mẹ tôi cũng gật đầu đồng ý một cách hơi miễn cưỡng.
- Nhưng không về sớm được mẹ ơi, nhà ngoại thằng Chiến xa mà, chắc tụi con ngủ lại nhà nó tối thứ tư luôn, rồi sáng thứ năm chạy về sớm!
- Sao? Không được, đi chơi qua đêm thì không!
- Đi mà mẹ… năn nỉ mà…!
- Hỏi ba mày ấy, xem có cho mày đi không!
Ngay bước đầu tiên của kế hoạch đã có đôi chút trục trặc khi mẹ tôi lúc ban đầu có đồng ý nhưng biết tôi xin ngủ “nhà ngoại thằng Chiến” một đêm sáng mai về thì bà lại đẩy quyền quyết định sang ba tôi. Và phần này thì hơi bị khó khăn vì ba tôi khó tính hơn mẹ tôi, xin được đi chơi đã mệt, giờ lại còn đi qua đêm thì chắc tôi chẳng dám mở miệng trước mặt phụ thân mất. Nhưng lỡ đâm lao thì phải theo lao, tôi cắn răng gan to bước vào phòng khách.
- Ba….!
- Đi chơi à? Đi đi, nghỉ hè chơi nhiều thì vào năm học cho tốt! – Ba tôi nói ngay khi tôi còn chưa kịp mời chào, rồi ông lại dán mắt vào tờ báo trên tay.
- Dạ…dạ dạ….! – Tôi mừng đến phát rồ, gật đầu lia lịa.
Thành công ngoài sức tưởng tượng, vậy là trong vế câu “vào Sài Gòn một mình mà không bị gia đình ngăn cản” xem như tôi đã hoàn thành được một nửa. Ngay sau đó, tôi gọi điện ngay đến nhà thằng Chiến mà dặn dò nó kĩ càng hết mức có thể rằng vào ngày mai, tôi sẽ qua nhà ngoại nó, cùng chơi với nó, rồi tối ngủ lại nhà ngoại nó, sáng thứ năm mới về. Thằng Chiến nghe đến đâu gật gù đồng ý một cách hăm hở đến mức tôi có cảm tưởng rằng nó đang nhậu xỉn. Nhưng thôi kệ, vậy là xem như lo xong phần thủ tục đầu tiên.
Tiếp theo là đến vế câu “vào Sài Gòn một mình”, tôi phi xe đạp ngay ra ngoài bến xe Phan Thiết để tìm gặp chú Sáu, một người bạn thân của ba tôi đang là tài xế một chiếc xe mười bốn chỗ ngồi thường xuyên có những chuyến dỡ hàng giữa hai thành phố Sài Gòn và Phan Thiết. Sở dĩ tôi biết chuyện này vì có vài lần chú Sáu qua nhà tôi nhậu với ba tôi thì tranh thủ những lúc bưng mồi đứng cạnh hóng hớt, tôi có tìm hiểu được đôi chỗ có lợi cho mình sau này, và không ngờ giờ cũng đã đến lúc sử dụng.
- Chú Sáu, con, Nam nè! – Tôi bước đến gần chiếc xe sơn màu bạc nằm lọt thỏm giữa hai chiếc xe du lịch lữ hành to đùng khác, nơi chú Sáu đang ngồi hút thuốc tán dóc với phụ xe và một ông tài xế khác rồi gọi lớn.
- Ủa? Ra đây chi vậy nhỏ? – Chú Sáu ngạc nhiên khi thấy thằng con của bạn mình tự dưng hôm nay lại nhào đầu ra cái bến xe ồn ào đông đúc này.
- Dạ chú cho con hỏi ngày mai, chú có chạy xe vào Sài Gòn không chú? – Tôi hồ hởi vào thẳng vấn đề, chắc mẩm rằng mình đã đến rất gần mục tiêu “vào Sài Gòn một mình”.
Nào ngờ đâu chú Sáu lưỡng lự giây lát rồi chỉ tay vào một núi hàng hóa ở góc xa, lắc đầu đáp:
- Không có bây ơi, tí nữa tao bốc hết mớ hàng kia lên xe xong là vào Sài Gòn luôn, sẵn dịp thăm mấy đứa bạn nhậu, thứ năm mới về được!
- Dạ… hả? – Tôi chưng hửng, há hốc mồm không nói nên lời.
- Vậy đó… à thôi nhen nhỏ, giờ chú phải bốc hàng rồi, có gì nói sau nhen! – Nói rồi chú Sáu đứng dậy dập điếu thuốc đang hút dở trên miệng, cũng đồng thời dập tắt luôn hi vọng duy nhất của tôi, cùng người phụ xe bước đến đám hàng hóa cao nhồng trước mặt.
Phá sản, ý tưởng theo xe hàng chú Sáu vào Sài Gòn lúc sáng thứ tư, sau đó buổi tối ra sân bay đón Tiểu Mai, lại cùng nàng ngồi xe chú Sáu về Phan Thiết trong đêm đã phá sản. Tôi đứng đần mặt ra giữa bến xe vì tình huống hoàn toàn bất ngờ này, nhận ra sơ hở to tổ nái trong kế hoạch của mình là đã quá tự tin khi cho rằng xe chú Sáu lúc nào cũng trong trạng thái “chờ một thằng oắt con” như tôi.
Đang toát mồ hôi hột, tay run rẩy theo từng nhịp vì kế hoạch bỗng chốc tan tành ngay từ bước đầu tiên thì tôi bị một cú vỗ vai khá mạnh từ sau lưng quật tới:
- Bốp! – Cảm nhận rõ vai mình khá nhói lên, tôi vội quay đầu lại, đồng thời nhảy lùi một bước ra sau, hai tay đã vào thủ thế giới bị của Vịnh Xuân Quyền.
- Căng dữ vậy mày? Lâu ngày gặp lại đã thủ võ rồi?
Từ trạng thái đang vận mấy thành công lực đề phòng ẩu đả thì hai tay tôi bỗng buông thõng ra, đồng thời thở phào toét miệng cười hú vía khi nhận ra tác giả cú chặt vai vừa rồi là ai:
- Thằng quỷ, chơi ác nhơn vậy mày!
- Hê hê, thử phản xạ mày tí, nào ngờ mày đơ luôn!
Trước mặt tôi là đối thủ một thời từng có một trận so tài ác liệt tại Phan Rang, sau này trở thành bạn chí thân của tôi với biệt danh A Lý- thích khách mũ đen.
Thằng A Lý hôm nay không đội mũ đen mà để đầu trần, nó cũng cởi trần nốt, cái áo vắt lên cổ thành khăn lau mồ hôi, toàn thân nhễ nhại bóng ưỡn lên dưới nắng.
- Mày làm gì ở đây vậy? – Tôi thắc mắc hỏi.
- Tao phụ chú tao bốc mớ hàng vừa tới nè, còn mày ra đây làm gì? – Vừa đáp, A Lý vừa quay mình chỉ tay vào chiếc Toyota hai khoang được ngăn ra bởi một tấm kiếng, cốp xe đang mở bật ra để lộ mấy thùng hàng thực phẩm khô.
- Ơ… xe này của nhà chú mày à? – Tôi run giọng hỏi, cảm nhận một cách rõ ràng nhất rằng cơ hội của tôi đang quay trở lại.
- Chứ sao, tao kể với mày là tuần nào tao cũng phụ chú tao chở đồ vào Sài Gòn rồi mà! – Thằng A Lý trợn mắt nhắc lại.
Nhưng giờ thì tôi cũng không thể nào nhớ ra được A Lý có kể với tôi chuyện nó xa gia đình, vào Phan Thiết phụ chú nó mở cửa hàng thực phẩm đóng gói, hàng tuần vẫn vào Sài Gòn đều đặn hay chưa nữa. Điều duy nhất khiến tôi quan tâm lúc này đó là:
- Chừng nào mày vô lại? À không… ý tao là chừng nào mày với chú mày vô lại Sài Gòn?
- Trưa mai có chuyến hàng, trưa mai tao vào, mà có gì không? – Nó ngạc nhiên khi thấy tôi hồ hởi ra mặt.
- Rồi chừng nào về lại Phan Thiết? – Không trả lời, tôi vội hỏi tiếp.
- Thì chuyển hàng xong rồi về, chắc khoảng bảy tám giờ tối gì đó, mà mày hỏi chi dzậy? – A Lý lại càng ngạc nhiên hơn nữa.
Thằng A Lý càng tròn mắt vì chẳng hiểu gì bao nhiêu thì tôi lại càng há miệng cười mừng rỡ bấy nhiêu, cảm giác hệt như có thánh nhân phù hộ, chắc có lẽ lần này ông trời muốn giúp tôi đoàn tụ cùng Tiểu Mai đây mà.
Đưa tay vỗ vai A Lý khiến nó hơi dè chừng chùng vai né ra vì tưởng tôi trả đũa vụ khi nãy, tôi hớn hở nói:
- Thiệt hay quá sức, tao có chuyện muốn nhờ mày đây, xin phép chú mày giúp tao nha, chuyện này cực kì quan trọng….!
Bước đầu tiên, “có thể vào Sài Gòn một mình mà không bị gia đình ngăn cản” đã hoàn thành mỹ mãn đến không ngờ như vậy đấy.
Chap 362
Buổi sáng của ngày hôm ấy, một ngày không thể nào quên được trong đời, tôi bật dậy khỏi giường ngay từ sáu giờ sáng, đưa mắt nhìn lên tờ lịch trần khẳng định lại thêm một lần nữa rằng, hôm nay đã là thứ tư rồi.
Ăn vội bữa sáng một cách qua loa, tôi mở chiếc ba lô chứa một bộ quần áo gọi là phòng hờ, và cũng để ngụy trang với gia đình rằng tôi qua nhà bạn ngủ thật, kiểm tra lại một vài vật dụng cần thiết. Khi đã chắc chắn rằng toàn bộ số tiền để dành từ Tết đến giờ đã yên vị trong ba lô, tôi siết lại dây đeo cho vừa vặn rồi chào ba mẹ và ông anh đang gầm gừ, sau đó mới đạp xe “qua nhà ngoại thằng Chiến”.
Và tất nhiên con mèo đần Leo cũng được tôi mang theo, lúc này đang ngoác miệng khoái chí hứng không khí trong lành buổi sớm. Với lí do đem Leo sang nhà bé Trân nhờ giữ giùm một bữa khi mẹ hỏi, tôi cho nó vào giỏ xe như mọi khi rồi chạy xe qua nhà Tiểu Mai.
Đưa tay mở cánh cổng sắt màu đen quen thuộc, tôi nhấc bổng mèo đần lên rồi thả nó vào trong vườn, không quên đặt sẵn nguyên hộp cá khô cùng nước uống xuống sân, vỗ nhẹ đầu nó dặn dò:
- Giờ tao đi đón cô chủ của mày đây, ở nhà ngoan đừng chạy phá lung tung, đợi tối nay cô chủ về đấy!
- Meo….! – Không rõ mèo đần có hiểu tôi đang nói gì không, chỉ biết nó được về lại nhà là mừng lắm, nhảy cẫng lên chạy te te khắp sân.
Thây kệ, cố nuôi hi vọng rằng con Leo tuy đần nhưng ít ra nó sẽ thông minh được một bữa, tôi đóng cổng nhà Tiểu Mai lại rồi quay xe đạp đi khi đã nhìn thêm một lần nữa rằng mèo đần đang lăn lộn bên trên thềm nhà đầy thích thú.
Cố công bày vẽ như vậy chỉ vì mục đích dành cho Tiểu Mai một món quà bất ngờ nho nhỏ khi nàng trở về, đó là mèo cưng của nàng sẽ chờ sẵn trong nhà và tí tởn chạy ra sà vào lòng cô chủ. Tôi biết Tiểu Mai sẽ rất vui nếu khi về nhà nàng thấy mèo cưng vẫn khỏe mạnh (và ngày càng mập ú ra), và tôi chắc chắn mèo đần cũng mừng hết lớn khi được thấy cô chủ của nó trở về.
Dọc đường đạp xe về hướng nhà A Lý, tôi thầm mừng trong lòng khi càng nghĩ lại càng thấy mình cực kì may mắn lúc gặp nó ở bến xe hôm qua. Sau khi được tôi kể rõ sự tình và nhờ giúp đỡ, tối qua khi tôi vừa ăn cơm xong thì A Lý gọi điện qua nhà và cho biết rằng chú nó đã đồng ý để tôi đi nhờ xe. Và càng tốt hơn nữa khi ông chú này hào phóng chịu đợi tôi và Tiểu Mai đến tối để chở bạn bè của thằng cháu mình về Phan Thiết luôn trong đêm.
- Nó tới kìa chú Ché, ê Nam..!!!!! – A Lý gọi lớn khi tôi vừa trờ xe đạp đến.
- Dạ, con chào chú! – Tôi dựng xe, lễ phép chào ngay.
Người đàn ông rắn rỏi có nước da ngăm đang ngồi ăn bánh mì trước nhà mà thằng A Lý gọi bằng chú Ché cũng cười nhìn tôi, vui vẻ hỏi:
- Chà, thanh niên bây giờ dữ quá, vào tận thành phố đón bạn gái, Nam hả?
- Dạ… hì! – Tôi lúng búng gãi đầu đáp.
- Ngồi chơi đi, tí buổi trưa chất hàng xong rồi khởi hành, chuẩn bị xong hết chưa? – Chú Ché nhấc thùng đồ trên chiếc ghế mũ cạnh bên ra rồi bảo tôi.
- Dạ rồi, con có mua bản đồ Sài Gòn rồi! – Tôi ngồi xuống trả lời.
- Bản đồ không ăn thua đâu, không biết đường xá thì nhìn vô cũng mù tịt thôi. Vào mướn xe ôm mà kêu người ta chở tới thẳng sân bay cho gọn! – Chú Ché thủng thẳng mách nước.
- Con cũng tính vậy, mà nghe nói Sài Gòn kẹt xe dữ lắm, không biết có kịp giờ không nữa! – Tôi lo ngại nói.
- Hên xui, đi trúng giờ cao điểm thì kẹt, mà có gì thì chú với thằng A Lý chờ cho, không sao!
Nghe chú Ché nói xong câu này thì tôi bỗng dưng thấy yên tâm hơn gấp bội, suốt từ lúc đó đến bữa cơm trưa vui vẻ thân tình, tôi tranh thủ hỏi thăm và cũng phụ hai chú cháu A Lý một tay dọn hàng chất lên xe.
Tầm khoảng hơn một giờ trưa, khi bầu trời Phan Thiết đang âm u mà vẫn nóng bức, cả ba người bọn tôi cùng ngồi vào xe. Chú Ché quay lại đằng sau nhìn tôi:
- Rồi, đề pa dzọt này!
- Dạ, ok luôn chú! – Tôi gật đầu cái rụp, thầm nghĩ chú Ché cũng thật vui tính và dễ kết thân.
- Mày ngồi sau đó được chớ hả? Tí tối bốc hàng xong thì đằng sau cũng rộng, hai người ngồi dư sức, đảm bảo mày với em Mai tha hồ tung hoành! – Thằng A Lý mở miệng trêu.
- Thôi, đi nào, hai đứa muốn thì ngủ một giấc, chiều đến chú bây gọi dậy!- Chú Ché nói rồi cầm vô lăng, đề ga vọt thẳng.
Chuyến xe đưa thực phẩm gia truyền nhà A Lý của chú Ché đến Sài Gòn, đưa tôi đến với Tiểu Mai trực chỉ thẳng hướng Sài Gòn vào khoảng gần một giờ rưỡi trưa. Bên ngoài không hiểu vì sao không khí nóng lên đột ngột, ngồi trong xe máy lạnh thổi vù vù mà tôi vẫn méo mặt khi chạm vào cửa kính, thầm nghĩ lúc này mà nhào đầu ra đường là đến chết khô mất thôi.
Dọc đường đi, cả tôi với A Lý đều không ngủ trưa mà tán chuyện rôm rả, khi thì chủ đề so sánh võ thuật giữa Vịnh Xuân cùng Thái Lý Phật, khi thì bàn chuyện bóng đá có chú Ché góp vui, có lúc cao hứng lại đổi sang đề tài chuyện chính trị lịch sử, tiếng nói cười rộn ràng cả một chặng đường dài.
Đến tầm khoảng gần bốn giờ chiều, khi xe vừa chuyển bánh từ thị xã Long Khánh sau vài phút dừng chân nghỉ ngơi, không khí trên xe có vẻ chùng xuống vì cả ba người bọn tôi đã mở miệng nói liên tục từ trưa, giờ thì chắc là hơi mỏi mồm mất rồi. Vậy nên chú Ché lặng im lái xe, thằng A Lý thì ngồi soạn mấy cái đĩa nhạc, xong xuôi đâu đó lại quay ra kiểm hóa đơn hàng vận chuyển.
Phần tôi thì ngồi tựa một bên thùng hàng, đưa mắt nhìn ra ngoài cửa xe quan sát khung cảnh chung quanh đang lao vun vút ngược chiều lại bên mình. Những cánh rừng cao su bạt ngàn, những căn nhà nhỏ ngộ nghĩnh đầy vẻ chân chất xóm quê, cộng thêm tiếng nhạc tiền chiến mà A Lý đang mở, tôi như cảm giác mình giống hệt đang ngồi xe đò về Phan Rang, chỉ khác là lần này đích đến không phải quê nội thân thương mà là chốn Sài thành đô hội.
Cũng có lúc tôi chợt giật mình nghĩ đến không biết con mèo đần ở nhà một mình có chịu yên không, hay là lại phá tung nhà lên quậy quọ vì tưởng mình bị bỏ rơi, rồi cũng có lúc tôi khá lo lắng không biết ở nhà ba mẹ tôi có phát giác ra rằng tôi nói dối họ để trốn vào Sài Gòn một mình không. Nhưng phần lớn thời gian thì tôi dành để cầu nguyện, thầm mong cho Tiểu Mai sẽ có một chuyến bay an toàn, đi đến nơi, về đến chốn. Rồi tôi lại nghĩ đến bước thứ hai trong kế hoạch của mình, đó là làm thế nào đến sân bay Tân Sơn Nhất, làm thế nào đón Tiểu Mai.
Mãi suy nghĩ miên man nên tôi ngủ thiếp đi lúc nào không hay, đến khi giật mình tỉnh dậy vì cảm giác xe cứ chút nhích chút dừng, đưa mắt nhìn ra ngoài cửa kính thì mới hay biết mình đã đến quận Thủ Đức- thành phố Hồ Chí Minh, nơi cửa ngõ giao thông thường xuyên xảy ra ùn tắc.
- Mới giờ này đã kẹt xe, xui nhỉ! – Chú Ché bất lực đặt tay lên vô lăng, chốc chốc lại sốt ruột nhấn còi bim bim giữa dòng xe đang ì ạch di chuyển.
Khung cảnh xe cộ quá đỗi đông đúc bên ngoài làm tôi nhận ra mình thực sự đã đến Sài Gòn dù chỉ đang ở ngoại ô thành phố. Tiếng nổ máy chạy xe, tiếng còi, tiếng người nói tất cả hòa lẫn vào nhau tạo thành một loại âm thanh hỗn tạp rất riêng ở các thành phố lớn. Chột dạ liên tưởng đến sân bay Tân Sơn Nhất tí nữa mà cũng đông như thế này thì chắc tôi đến gọi là chết ngộp.
Mãi gần hai giờ đồng hồ sau, khi bầu trời đã về chiều gần nhá nhem tối thì chú Ché mới cho xe vào được bến xe miền Đông tại quận Bình Thạnh. Đưa mắt nhìn bến xe lớn nhất Việt Nam, tôi thầm kinh hãi khi nhận thấy số lượng con người quá đông đang chen lấn ở cửa soát vé, và một lượng lớn những người bán vé số, hàng rong đang chen chúc nhau, miệng không ngớt buông lời chào mời đến bất cứ ai mỗi khi họ lại gần.
Trong cách nhìn của một đứa học sinh cấp ba ngày ấy thì đối với tôi, bến xe miền Đông, quận Bình Thạnh hay quận Gò Vấp, hay bất cứ nơi nào của Sài Gòn đều rất ồn ào bụi bặm, không khí ô nhiễm không tài nào chịu nổi. Chả bù cho một năm sau khi vào Sài Gòn học đại học, tôi gần như thích nghi rất nhanh chóng với môi trường nơi đây và trở thành một tân sinh viên luôn trong tình trạng dành phần nhiều thời gian để rong ruổi chạy xe làm quen Sài thành.
- Vậy thôi nhé, đi nhanh coi chừng trễ! – Chú Ché vừa dỡ hàng xuống chỗ đậu xe vừa nói với tôi.
- Dạ mới hơn sáu giờ mà chú, bạn con khoảng chín giờ mới tới nơi! – Vừa nói, tôi vừa phụ một tay bê thùng hàng to kềnh.
- Kẹt xe đó thấy chưa, giờ đi có gì còn làm quen mầy, sớm còn hơn trễ! – Thằng A Lý nhăn mặt, nó đá vào chân tôi ý bảo đi lo chuyện của mày đi.
Vậy là sau khi thống nhất rằng hai chú cháu nhà A Lý sẽ đợi tôi ở bến xe đến tối, tôi yên tâm xốc lại ba lô và quyết định thực hiện bước tiếp theo của mình là đến sân bay Tân Sơn Nhất.
- Taxiii!!! – Tôi vẫy tay gọi lớn, chọn một chiếc xe màu xanh lá cây toàn phần và lắc đầu từ chối một bác xe ôm đến hỏi.
- Đi đâu em? – Anh tài xế taxi mở cửa ra.
- Cho em đến sân bay Tân Sơn Nhất nha anh! – Tôi ngồi vào xe và nói ngay.
Sở dĩ tôi bấm bụng chịu tiền taxi dù biết sẽ mắc hơn rất nhiều so với xe ôm là vì tôi biết tí nữa đón Tiểu Mai về, hai đứa kiểu gì cũng phải đi taxi về lại bến xe, chứ tôi sao có thể để nàng đi xe ôm mà ôm người khác được. Vì vậy giờ tôi gọi luôn taxi ra thẳng sân bay, phần vì tính thời gian lỡ kẹt xe thì mất bao lâu, phần vì taxi sẽ dễ vào thẳng sân bay hơn là xe ôm.
Ngang qua những con đường mà sau này tôi mới biết tên như Nguyễn Xí, Nguyễn Thái Sơn, Hoàng Minh Giám, tôi nhận ra đường sá ở Sài Gòn tuy rộng nhưng người đông. Và cũng không thể nào ngờ được rằng sau này, xóm trọ đầu tiên tôi ở lại rất gần với những con đường trên, đó là quận Gò Vấp.
Taxi đưa tôi ngang qua đường Hồng Hà rồi thẳng ra sân bay Tân Sơn Nhất, một nơi rộng rãi và đẹp như công viên, nhưng cũng cực kì chuyên nghiệp với khu nhà to lớn nhất mà tôi lần đầu được thấy. Tính tiền xong xuôi, tôi cũng chả để ý rằng anh tài xế vô tâm không thèm hỏi tôi đến ga nào, cứ xăm xăm bỏ tôi ở ngay cổng sân bay.
Đưa mắt nhìn đồng hồ đã gần bảy giờ tối, tức là còn hai tiếng nữa thì chuyến bay của Tiểu Mai sẽ hạ cánh, tôi xốc lại ba lô trên vai rồi hít một hơi thật sâu, đường hoàng bước qua những đoạn đường trải nhựa phẳng lì, chính thức đặt chân lên những viên gạch miếng to rộng sạch bóng như li như lau.
- Chuyến bay… sắp cất cánh, mời các hành khách có tên sau đây một lần nữa nhanh chóng…! – Tiếng phát thanh viên của đài kiểm soát không lưu vang vọng khiến tôi thêm phần hồi hộp.
Bỏ lại sau lưng bầu trời đã về đêm của chốn Sài thành lạ lẫm, tôi như lẻ loi và bị choáng ngợp bởi quy mô quá rộng và phức tạp của sân bay Tân Sơn Nhất, luôn bị hoa mắt bởi những tấm bảng chỉ dẫn điện tử và số hiệu chuyến bay. Dòng người đẩy hành lí của mình đi ngược xuôi, những tiếng cười nói hòa chung những lần bắt tay, những cái ôm đoàn tụ hay tiễn biệt làm tôi bất giác đâm ra bối rối, nhất thời không biết mình phải làm gì.
Và khổ thay ngày trước tôi đâu có đọc hướng dẫn vào sân bay, cứ bon bon đi thẳng luôn vào tầng đầu tiên tòa nhà vì nghĩ tất cả chuyến bay đều ở cổng chính. Thế là một mạch tiến đến Ga Quốc Nội mà không hề hay biết. Mãi đến hơn tám giờ tối, khi tôi căng mắt phát giác ra những người bước từ khu cách ly bay toàn là người Việt thì mới ngờ ngợ rằng mình đang ngồi nhầm chỗ. Đưa mắt nhìn lên tấm bảng điện tử màu xanh có hàng chữ “Domestic Terminal”, tôi mới hoảng hồn khi biết đây là Ga Quốc Nội, tức là ga trong nước khi quay sang hỏi nhờ một người cũng đang đợi thân nhân.
Chạy ba chân bốn cẳng lên tầng hai, tôi dáo dác nhìn mãi rồi phi cật lực đến khu có biển “International Terminal” thì mới yên chí rằng mình đang đứng ở Ga Quốc Tế. Thật vậy, khi tôi đến đây thì tỉ lệ người nước ngoài tăng lên rất nhiều, và trên các biển điện tử toàn hiển thị số hiệu các chuyến bay đến từ Mỹ, Anh, Pháp,…
- “Nhật Bản… Nhật Bản…!”
Cố tập trung dòm qua dòm lại một hồi, tôi thót tim bước đến nơi có biển hiển thị “Narita (Tokyo) – Hochiminh City”, khi ấy đồng hồ vừa điểm tám giờ năm mươi lăm phút tối của ngày thứ tư trong tuần.
Đúng mười lăm phút sau trong sự hồi hộp của tôi, dòng người từ cổng khu vực Ga Quốc Tế nơi có chuyến bay Nhật Bản - Việt Nam bắt đầu đổ ra lác đác lúc ban đầu, và càng đông dần hơn về sau. Cũng như mọi người khác đang đợi người thân ở chuyến bay này, tôi hớt hải chạy đến khu vực đón, để rồi luống cuống thế nào bất ngờ làm rơi luôn chai nước mình mang theo và lăn luôn qua khu vực cổng đón.
Vội ngồi thụp xuống định chồm tay qua lấy lại chai nước cho đỡ nhục, để rồi tôi lại thừ người ra khi thấy bàn tay nõn nà trắng hồng rất quen thuộc đã cầm lấy chai nước lên, và một giọng nói êm ái rất đỗi thân thương như rót mật vào tai:
- Anh hậu đậu vậy cũng để rơi nữa, em khát lắm nè, có uống được không vậy?
Khi ấy, mọi thứ xung quanh của sân bay dù trước đó làm tôi choáng ngợp thì nay đã bị tôi lờ đi. Vì trước mắt tôi của giây phút ấy là một thiếu nữ xinh đẹp đang vận áo khoác đen dài đứng phía đối diện, tay cầm chai nước lọc như ý muốn hỏi, em uống nhé?
Nàng đưa mắt nhìn tôi, môi hồng tủm tỉm cười vì bạn trai nàng lúc nào cũng bị hớp hồn trước vẻ đẹp ngây ngất mà nàng đang sở hữu, đôi gò má cao giờ đây tuy có phần nhợt nhạt nhưng vẫn rất đỗi kiêu hãnh như ngày nào.
Đại mỹ nhân ấy còn có thể là ai khác nếu không phải là Tiểu Mai của tôi?
- …..!
- ……..!
Một khoảng lặng quen thuộc lại trỗi lên giữa hai đứa, sau hơn sáu mươi ngày xa cách nhau, chúng tôi cuối cùng đã lại có thể một lần nữa được hạnh phúc ôm choàng lấy nhau trong niềm vui đoàn tụ như bao người khác lúc này ở tại sân bay.
Chỉ khác một điều rằng, cái ôm này là của riêng tôi, là cảm giác chở che người con gái có đôi phần mỏng manh, là cảm giác mà tôi không tài nào có thể viết ra được vì cảm xúc đã đè nặng lên những con chữ, hoặc cũng có thể rằng tôi chỉ muốn giữ riêng giây phút ấy cho bản thân mình mà không muốn bất cứ ai có thể đọc được, hiểu được và cảm nhận được.
Và đó cũng lại là một giây, nhưng dài như cả thế kỷ…
Hương hoa bạch mai khẽ đưa đến khi tôi chạm vào đôi làn tóc mai, và tôi nhẹ nói, cố kiềm nén lại nỗi xúc động:
- Gặp lại em, anh… mừng quá! – Và lại ôm siết nàng hơn.
- Em… cũng vậy, thấy anh đến đón, em vui lắm…! – Tiểu Mai thủ thỉ.
- Dĩ nhiên là anh phải đón rồi, em vừa xa gia đình, anh không muốn em lại phải một mình trên đường về, ít nhất là….!
- Không, thế này là nhiều lắm rồi, thật đấy, em cảm ơn anh…!
- ….!
- ……..!
- Vậy… giờ về nhé?
- Ừa… nhưng anh phải buông em ra đã chứ?
- À…ừ…..!
- …………..!
Đến giờ nghĩ lại, tại sao lúc buông Tiểu Mai ra khỏi cái ôm, tôi không hôn nàng luôn nhỉ?
Nắm chặt tay Tiểu Mai bước ra khỏi sân bay, tôi đẩy xe hành lí của nàng rồi vẫy một chiếc taxi đến.
- Giờ mình về bằng taxi à anh? – Nàng thắc mắc.
- Không, đâu có! – Tôi lắc đầu đáp.
- Mẹ dặn em là nếu chú Ba không đón được thì em nên hợp đồng với hãng taxi để về Phan Thiết luôn! – Tiểu Mai nhẹ vuốt tóc, nàng tiếp lời.
- Thôi, nghĩ sao anh để em một mình với một tài xế trong taxi, em… như thế này, mà tài xế thì toàn con trai, lỡ có gì thì sao? Không được, giờ có anh rồi thì mình chỉ đi taxi về bến xe thôi! – Tôi lắc đầu nguầy nguậy.
- Mà sao… nhà anh cho anh vào Sài Gòn một mình vậy?
- Ngày mai anh kể sau, em lên xe đi!
- Mà… đến bến xe thì mình về bằng gì vậy anh?
- Tí nữa sẽ biết, lên xe đi bé, hỏi hoài à!
- Hì, ừa!
Khi taxi chở hai đứa tôi từ sân bay về lại bến xe miền Đông thì trời đã về khuya, đồng hồ vừa điểm đúng mười giờ tối.
- Em đói không? Anh rủ A Lý rồi mình kiếm gì ăn? – Tôi hỏi.
- Cũng không đói lắm, nếu anh muốn ăn thì cứ rủ bạn. Nhưng mà sao… lại có A Lý ở đây? – Tiểu Mai ngạc nhiên hỏi.
Biết không thể nào đổ tại thời gian gấp gáp mà cho qua chuyện này nữa, tôi đành phì cười kể lại mọi chuyện cho cô nàng thông minh này nghe.
- Ôi… ba mẹ anh mà biết anh nói dối thì… hừ hừ nghen!
- Chẳng sợ, không lẽ anh đi đón vợ mà bị cấm sao?
- Thôi đi, ai là vợ của anh!
- Em chứ ai, à mà… sao anh thấy em hơi ốm đi nhỉ?
Thật vậy, đến giờ tôi mới để ý rằng Tiểu Mai có phần gầy hơn trước.
- Do anh thấy vậy thôi!
- ……..!
- Thật mà, em giảm cân hay sao vậy?
- Cũng… có thể, em đang giảm cân đó, hì hì!
******
Mất thêm ba mươi phút nữa để tôi có thể tìm ra chú Ché và A Lý ở quán nước bên đường vì tôi nhất thời quên địa chỉ hẹn trước, mất vài phút để chú Ché tấm tắc khen Tiểu Mai là người đẹp nhất mà chú từng gặp, và mất thêm vài giây để thằng A Lý trêu chọc khi cả bốn người đã ngồi vào xe thì chiếc Toyota hai khoang mới khởi hành ngay trong đêm:
- Rồi, hai anh chị cứ ngủ ngon, chừng nào tới Phan Thiết tui sẽ gọi, cứ tự nhiên nhá!
Thằng A Lý vừa chọc câu trước thì câu sau nó đã biết ý mà kéo cửa kính ngăn cách giữa hai khoang xe lên, thành thử ra bây giờ trên xe tách biệt thành hai khu, một trước là chú Ché lái xe và A Lý nằm nghe nhạc thiu thiu ngủ. Phía sau là tôi và Tiểu Mai, chỉ riêng hai đứa tôi.
- ……! – Tiểu Mai vẫn còn hơi ngượng vì vừa rồi chú Ché cứ khen mãi, và khá xấu hổ với câu trêu chọc của A Lý, nàng ngồi lặng yên nhìn ra cửa sổ để tôi lại có dịp được chiêm ngưỡng đôi gò má giờ đang ửng hồng lên.
- Gió lạnh không, em đóng cửa lại đi?
- Cũng được….!
******
Chuyến xe đêm bỏ lại Sài thành, bon bon thẳng hướng về Phan Thiết, xung quanh là những đoạn đường vắng tanh, âm u, có lúc lại sáng lên nhờ ánh trăng rồi vùn vụt tắt mất đi.
Tiểu Mai bất chợt tựa nhẹ vào vai tôi, nàng thủ thỉ:
- Anh, chắc em buồn ngủ rồi…!
- Sao thế? Tối qua không ngủ à? – Tôi cười, choàng tay qua ôm lấy nàng.
- Ừ, em vui quá, nên không ngủ được! – Nàng bĩu môi, những ngón tay gõ nhẹ lên bàn tay tôi.
- Vậy thì ngủ đi, lúc nào tới nhà anh gọi dậy! – Tôi lại cười, từ nãy giờ tôi cười rất nhiều.
- ……!
- ……….!
- Anh nè, một năm kế tiếp này, mình sẽ vẫn ở cạnh nhau, nha?
- Dĩ nhiên rồi, sao lại nói vậy?!
- Em nói vậy thôi, để anh biết trân trọng thời gian chứ!
- Chẳng hiểu, lúc này anh đang ngồi cạnh em đó thôi!
- Ngốc, em ngủ đây, vai anh… ấm quá!
- Chuyện, ngủ đi, nàng!
Tôi hơi ngồi thẳng người dậy, cố tạo nên một thế ngồi thoải mái nhất để Tiểu Mai an tâm tựa vào.
******
Nhìn Tiểu Mai an nhiên ngủ trên vai mình, tôi lại khẽ cười mỉm, cảm nhận rất rõ niềm hạnh phúc, niềm vui vô bờ bến đang trào dâng trong mình.
Xe vẫn chạy đi vun vút trong màn đêm…
******
Hai giờ sáng, tôi phải cố mở căng mắt để ngăn mình không ngủ gật, để vai mình không bị trợt đi, để Tiểu Mai không bị giật mình thức giấc giữa chừng.
Cũng lạ, lần đầu tiên tôi được thấy Tiểu Mai ngủ say đến vậy, nàng tựa gương mặt thanh tú của mình vào vai tôi, hơi thở khẽ khàng trôi theo hương hoa bạch mai, môi như nhẹ nở một nụ cười.
******
Bốn giờ sáng, khi chú Ché đã cho xe về lại gara trong nhà thì tôi vẫn cố gắng ngồi thẳng người, dùng hết thần trí của mình để ngăn cơn buồn ngủ đang ập tới như vũ bão, nói nhỏ hết mức có thể với thằng A Lý vừa mở cửa xe:
- Trúc Mai đang ngủ, cứ để hai đứa tao ngồi trong xe nha, mày vào nhà ngủ đi, cho tao cảm ơn chú Ché nha!
- Mày điên à? Thì gọi Mai dậy rồi về nhà ngủ cho dễ, tội gì ngồi trong xe cho bít bùng! – A Lý thắc mắc.
- Thôi, Mai đang ngủ ngon mà, mày cứ để tao trong xe đi…! – Tôi thật tình cũng không biết phải làm thế nào, lại hạ giọng thật thấp, nói như muỗi vo ve, cố hết sức để vai mình không cử động.
- Chậc… tùy mày, tao ngủ ở ngay dưới nhà đó, chừng nào về thì vô trong gọi tao, cái thằng si tình này! – A Lý tặc lưỡi nói rồi nó ngáp dài quay đi.
Còn lại mỗi một mình là đang thức, tôi khẽ thật khẽ, hít thở một hơi dài để thêm phần tỉnh táo, đưa mắt nhìn ra cửa xe, tự thì thầm với chính mình:
- “ Chào, Phan Thiết, mới một ngày không gặp mà tối nhanh dữ vậy, đừng có mưa ầm ầm nghen, người yêu tui đang ngủ say đó, đêm yên lặng thôi nghen….!”
Đêm hôm ấy có lẽ là một đêm trắng dài nhất nhưng cũng hạnh phúc nhất mà tôi từng biết, dù rằng có đôi lần tôi phải gà gật khổ sở chống lại cơn buồn ngủ sau chuyến hành trình dài, dù rằng bên vai trái tôi đã tê rần, và cả hai chân tôi cũng gần như vậy.
Nhưng tôi rất vui vì Tiểu Mai vẫn ngủ được, nàng ngủ an nhiên và hiền lành bên bờ vai của tôi. Đêm đầu tiên xa cách gia đình sau hai tháng gần gũi nhưng nàng vẫn ngủ được, âu cũng là niềm an ủi mỗi khi tôi nghĩ có lẽ nào vì tôi mà Tiểu Mai đã chọn cách sống xa gia đình thân thương hay không.
Và dù có phải nói biết bao nhiêu lần đi nữa, tôi cũng muốn nói rằng…
Tôi rất yêu Tiểu Mai, yêu nàng hơn chính bản thân tôi, hơn tất cả mọi thứ trên đời này…
Khẽ quay sang nhìn nàng, tôi chợt phì cười rồi nhẹ hôn lên đôi gò má, và âu yếm thì thầm:
- Bé Mai ngủ ngon nhen, mừng em trở về...!
Chap 363
Đêm của một thời gian dài sau đó, chính là đêm nay, khi tôi vẫn mở mắt thao láo đến hết đêm dù rằng chẳng hề ngủ được chút nào. Không phải vì tôi lại ngủ mà mở mắt, tôi thức trắng đêm đấy chứ. Cả người rệu rã sau một ngày dài, lại còn phải ngồi yên bất động trên xe suốt gần tám giờ đồng hồ khiến đầu óc tôi quay cuồng, thần trí dần mất đi sự tỉnh táo.Nhưng tôi chẳng dám động đậy hay chợp mắt dù chỉ là một phút vì tựa vai tôi ngủ ngon lành lúc này là người con gái tôi yêu thương nhất trên đời. Tôi sợ làm hỏng giấc ngủ của nàng, tôi ngại chỉ cần mình khẽ nhích vai thôi là nàng sẽ tỉnh dậy mất, mà tôi thì vừa muốn nàng được ngủ ngon, vừa muốn ngắm vẻ đẹp kiều mị của nàng trong khi ngủ.
Gần hai tháng hè trôi qua, gần trọn sáu mươi ngày xa cách, Tiểu Mai của tôi giờ đây đã có ít nhiều sự thay đổi, dễ thấy nhất là ở vẻ bề ngoài và trong cả lối phục sức từ nàng. Có lẽ lúc nãy ở sân bay Tân Sơn Nhất vì quá mừng vui khi được gặp lại nhau mà tôi không kịp nhìn kỹ, hay vả chăng tự trước giờ Tiểu Mai trong tôi luôn mặc định là rất xinh đẹp, nếu có thay đổi gì thì chắc tôi cũng chỉ biết là nàng vẫn mãi đẹp mà thôi. Chính vì lẽ đó mà thời gian vừa qua, trừ đêm Valentine trắng là tôi bị choáng ngợp trước nét yêu kiều của Tiểu Mai thì còn lại tôi cứ luôn nghĩ “mình đang là bạn trai của một người con gái xinh đẹp như mẫu người trong mơ của mình”.
Chỉ là như vậy! Thời gian luôn là liều thuốc khiến con người có thể quên đi những khổ đau, cũng lại là độc dược làm cho ta quen dần với những điều trân quý mà lẽ ra ta nên nâng niu hết mực ở từng phút từng giờ.
Nhưng lúc này đây, khi ngắm nhìn Tiểu Mai ở cự li gần thế này thì tôi lại nghe tim mình đập lên từng hồi, đập lên nhịp đập của những ngày còn thổn thức khi hai đứa vừa mới quen nhau. Vẫn mái tóc đen xõa dài, vẫn đôi gò má cao tôn tạo nét kiêu kỳ, vẫn làn da trắng hồng tựa cánh anh đào thanh mảnh, vẫn là vẻ đẹp kiều mị đến lạnh băng cố hữu. Và tôi cảm thấy hồi hộp chính là vậy, thật như được quay lại khoảnh khắc tôi bị nàng ném banh vào mặt, như được thêm một lần nữa chạm vào thời điểm không thể nào quên ấy. Chỉ duy nhất một điều khiến tôi khá lo âu, chính là trông Tiểu Mai giờ lại hơi gầy, nếu không muốn nói là tiều tụy đi trông thấy. Đến nỗi chiếc áo khoác dài kiểu măng-tô nàng vận khi nãy ở sân bay làm tôi đã rất ngưỡng mộ vì sự chững chạc bất ngờ thì giờ đây khi đã về lại Phan Thiết, tôi lại trông nàng như phải nhờ vào chiếc áo khoác ấy để chống lại thời tiết không đến nỗi nào gọi là giá lạnh ở phố biển mùa hè. Mà tôi thì đồ rằng nếu mặc chiếc áo này ngồi trong xe, tôi cũng phải đổ ra cả lít mồ hôi là ít.
Sao thế nhỉ? Lí ra Tiểu Mai về nước nghỉ hè cùng gia đình, vui vẻ hạnh phúc là thế thì nàng phải khỏe khoắn hơn ra chứ? Theo lời nàng kể thì gia đình nàng sống chung với ông bà ngoại, mà tôi thì trước giờ lờ mờ đoán đến tám chín phần rằng Tiểu Mai là tiểu thư hình mẫu con nhà kim phấn thế gia chứ chẳng đùa, dù nàng chẳng bao giờ tự nhận là mình như thế. Nhưng với ông bà ngoại là người thừa kế nghề gia truyền tinh chế và kinh doanh nước hoa từ nhiều đời, mẹ là nghệ sĩ vĩ cầm toàn sắc toàn tài, ba là bác sĩ học cao vọng trọng, lại còn nhiều tập tục nghi lễ dòng họ gia đình các kiểu thì việc tôi ngồi ở Việt Nam lại có thể tưởng tượng ra Tiểu Mai là cô tiểu thư danh giá nhung lụa như thế nào thì hoàn toàn cực kì xác đáng.
Mà sống trong một gia đình sung túc như vậy thì sao có chuyện… đói ăn dẫn đến bị ốm, lại càng không có chuyện bị bệnh hay gì đó mà thiếu sự quan tâm chăm sóc được. Mà đã là vậy thì không mập ra thì thôi, nếu không ít nhất cũng là chẳng có gì thay đổi mới hợp lẽ. Còn đằng này tôi lại nhận thấy rõ nàng có đôi phần gầy đi, tuy không đến mức người ngoài như bọn nhỏ Huyền nhìn vào biết liền nhưng điều bất thường này lại khiến người trong cuộc như tôi rất lưu tâm và lo lắng.
Cứ thế, tôi chìm trong dòng suy nghĩ miên man về Tiểu Mai để rồi dần dà trở nên gà gật, đầu cứ gục lên gục xuống vì hai mắt đang muốn díp lại. Mãi đến khi những tia nắng đầu tiên của buổi bình minh ló dạng bên ngoài đang xuyên qua ô kính xe, đậu lại trên má tôi thành một cảm giác ấm nóng thì tôi mới giật mình tỉnh giấc.
Và lần này thì tôi thấy Tiểu Mai đang nhìn mình, nàng đã thôi tựa đầu vào vai tôi và mỉm cười đưa mắt hiền:
- Canh cho em ngủ mà anh lại ngủ luôn là sao vậy, anh?
Nắng bay qua kính rồi bị cản lại bởi Tiểu Mai khiến tôi trông nàng lúc này như một nữ thần với hào quang chói lóa phát ra xung quanh.
- Sáng rồi à? Anh ngủ gật lâu chưa? – Tôi dụi dụi mắt.
- Không lâu lắm! – Tiểu Mai phì cười.
- Sao tự nhiên đang thức mà lại ngủ luôn vậy ta…? – Tôi ngượng ngập nhăn nhó.
- Cả ngày hôm qua đến giờ anh có ngủ được đâu, giờ chợp mắt một chút là lẽ tất nhiên! – Nàng nhẹ nói, lại sà vào lòng tôi và điềm nhiên tựa lấy.
- Sáng rồi, về thôi anh!
- Ừ? Em muốn về đâu?
Bỏ qua lời chọc nhây của tôi, Tiểu Mai đáp khẽ:
- Về nhà mình ấy!
- Ủa, vậy là anh cũng có cổ phần ở nhà em hả? – Tôi bật cười.
- Không hoàn toàn thế! – Nàng hấp háy mắt.
- Chứ sao lại không hoàn toàn? – Tôi thắc mắc.
- Vì niệm tình anh đã quét sân nhà em cả hè qua nên cổ phần của anh hiện giờ chỉ lòng vòng trong sân nhà em thôi, bên trong nhà vẫn thuộc quản lí của em!
- Á à… thế thì cô em đừng hòng bước qua sân của anh để vào nhà nhé!
- Vô duyên, ở đâu ra lí lẽ đó vậy? Trong nhà rộng hơn ngoài sân, nên nếu đem chia cổ phần thì em thuộc chủ tịch hội đồng quản trị nhen, muốn mua lại khúc sân của anh mấy hồi!
- Anh không bán, xem em mua kiểu gì!
Thế là cô nàng trừng mắt mà giả vờ trách cứ, chứ tôi thừa biết mười phần là trách yêu:
- Hay quá ha, cả mấy tháng hè anh hết đi chơi với Trình tiểu thư của anh, rồi đến dạy học cho Dạ Minh Châu cũng là của anh, đến giờ lại đòi giành nhà của em. Hay anh muốn cho em ra rìa để rước hai cô kia về ở chung chứ gì?
- Bậy nào, anh sao làm vậy chứ, nhà của em vẫn là nhà của… hai đứa mình, blè! – Tôi cười nham hiểm.
- Vậy thì chở em về nhà điiii!!!!!!!!
Lời năn nỉ pha lẫn một chút… rít nhẹ của Tiểu Mai đã mở màn cho ngày bình minh tuyệt đẹp, cũng đồng thời mở luôn cửa chiếc xe mà hai đứa đã ngồi bên trong suốt trọn đêm qua tới sáng hôm nay.
Hai đứa vào trong nhà A Lý, rửa mặt qua loa rồi chào cả nhà một tiếng, sau đó tôi theo chân A Lý ra sau hè để lấy xe đạp mình gửi trưa hôm qua.
- Tao thấy mày nên chặt bớt một tay đi! – Thằng A Lý chép miệng nói khi tháo cái khóa xe ra.
- Gì mậy? Xúi bậy gì đó? – Tôi chưng hửng.
- Cho giống Dương Quá, tao thấy mày cũng si tình gần bằng cụt-tay-đại-hiệp rồi đó! – Nó toét miệng cười.
- Hê, chừng nào mày có người yêu rồi sẽ biết, chứ giờ thì… chậc, anh hiểu mà, chú còn non và xanh lắm, đã biết đến con gái là gì đâu! – Tôi nhếch mép cà khịa.
Biết về khoản miệng lưỡi không đọ lại được với tôi nên A Lý lẳng lặng dắt xe ra ngoài để gọi là “giúp bạn” cho đỡ ngượng. Thế nhưng khi hai thằng bước ra ngoài thì Tiểu Mai đã tròn xoe mắt:
- Dắt xe ra làm gì vậy…?
- Thì chạy về nhà chứ chi! – Tôi sửng sốt.
- Kìa…! – Tiểu Mai thở hắt ra, nàng ngần ngại chỉ tay vào một túi một vali kéo đang dựa vào chiếc xe chú Ché.
Với một chiếc xe đạp của tôi mà đèo hai đứa lại còn cộng thêm cả đống hành lí thế kia là chuyện không tưởng, và tức thì tôi hiểu ra liền nhưng chưa kịp nói gì là thằng A Lý đã chớp cơ hội nhảy chen vào:
- Nãy mình nói rồi mà nó đâu có nghe, chứ hành lí nhiều vầy thì phải gọi taxi mới được!
Quả nhiên sau cú bị tôi bơm đểu vụ “chặt tay”, A Lý đã hốt tôi ngay cú “vận chuyển hành lí bằng xe đạp” này. Đòn phản công sắc bén đó đã khiến Tiểu Mai cười với nó một nụ cười làm mê đắm luôn ông chú Ché đứng kế bên:
- Ừa, mình cũng nghĩ như bạn, hì!
Ít phút sau, khi tôi cùng Tiểu Mai đã yên vị trên taxi hướng thẳng về nhà nàng rồi thì tôi mới bùi ngùi nói khẽ:
- Lúc nãy anh nhất thời không để ý thôi, chứ xe đạp thì chiều về lấy cũng được!
- Thì em có nói gì đâu! – Nàng nhún vai đáp.
- Lỡ nghĩ anh ngốc thì lại dở cho anh lắm, oan lắm cơ…! – Tôi hạ giọng ghé sát vào tai nàng, tránh để bác tài lái xe nghe thấy.
Thế là Tiểu Mai nửa cười nửa tỏ vẻ xót xa, đưa mắt ái ngại nhìn tôi:
- Anh thì ngốc đó giờ rồi, đâu đợi đến hôm nay!
- …..! – Bị kê tủ đứng vào miệng, tôi nín luôn, mặt đơ ra như phỗng.
- Nhưng chỉ mình em biết thôi, đâu có ai biết nữa đâu mà anh sợ! – Nàng thì thầm.
- ……..!
Không chắc lời này của Tiểu Mai đang hàm ý thông cảm hay châm chọc, nhưng dù gì thì tôi cũng cảm thấy được an ủi đi phần nào. Thây kệ, tôi có thể ngốc trước mặt Tiểu Mai, chứ để người ngoài biết được thì chắc bách nhục xuyên tâm.
Theo dự định thì tính từ lúc nãy sau khi để lại xe đạp mình ở nhà A Lý, tôi sẽ cùng Tiểu Mai đi taxi về nhà nàng rồi tôi tranh thủ ngủ một giấc vì đã thức trắng cả đê hôm qua. Sau đó hai đứa cùng ăn trưa rồi đến chiều, Tiểu Mai và tôi sẽ cùng đến nhà A Lý lấy xe, tiện thể tôi mời nàng về nhà ăn tối luôn cho vui. Ban đầu nàng có định từ chối vì tỏ ý muốn qua nhà anh Triết chào mọi người trước nhưng thấy tôi nằn nì dữ quá nên nàng đành thay đổi ý định mà chiều lòng tôi.
- Em về nhà anh thì được, nhưng anh định giải thích ra sao với hai bác? – Tiểu Mai nói khi hai đứa đã bước xuống taxi và đứng trước cửa nhà.
- Giải thích gì? Mời em về nhà thôi mà? – Tôi thắc mắc hỏi, mím môi nhấc bổng chiếc vali lên lề đường.
- Tối qua anh nói là… anh vờ đi chơi bên nhà Xung, và sáng nay là đến lúc phải về lại nhà rồi đó! – Nàng nhắc.
- Ôi dào, cùng lắm thì bảo anh ở chơi nhà nó thêm nửa ngày nữa là được chứ gì, ba mẹ anh ở nhà sao mà biết được! – Tôi lắc đầu thản nhiên đáp, tiện tay móc luôn từ trong túi ra chiếc chìa khóa.
- Đây, vật quy nguyên chủ!
- Gì, em cũng có một chiếc mà, anh cứ giữ chiếc này! – Tiểu Mai nhẹ cười từ chối khi thấy tôi trả lại nàng chìa khóa nhà.
- Ồ ồ… xem ra đây là nhà hai đứa mình thật rồi ta ơi! – Tôi trầm trồ ồ lên. – Thôi, mừng em trở về!
Bỗng dưng sau câu nói tưởng chừng như bình thường mà lại không tầm thường chút nào, tôi chợt cảm thấy lòng mình dậy lên một cảm xúc lâng lâng khó tả. Lúc này đây, hai đứa đang đứng trước cánh cổng sắt màu đen quen thuộc của căn nhà gần cạnh bãi đất trống thuộc khu đường Tuyên Quang, cạnh bên là những túi hành lí khiến tôi tưởng như hai đứa là đôi vợ chồng mới cưới và vừa trở về nhà cùng nhau sau tuần trăng mật dài ngày.
Tiểu Mai dường như cũng cảm thấy vậy, nàng quay sang thẹn thùng cười với tôi rồi mới tra chìa khóa vào cổng. Tiếng “cách” vang lên, và cửa nhà bật mở, dĩ nhiên tôi sẽ tay xách tay kéo hành lí vào nhà chứ không để Tiểu Mai làm việc đó. Và còn nữa, trước tiên nhất tôi đưa mắt quan sát khắp sân để tìm kiếm “nó”.
- Ủa đâu rồi ta? – Tôi nhìn quanh quất, bước thẳng vào trong sân, tựa hẳn chiếc vali vào các bậc tam cấp.
- Anh tìm gì thế? – Tiểu Mai đóng cổng nhà lại, ngạc nhiên nhìn tôi.
- Kì ta, mới hôm qua còn thấy mà! – Tôi đưa mắt dòm khắp phía, cố không cho Tiểu Mai biết rằng tôi đang tìm con mèo đần Leo vì muốn dành tặng nàng một bất ngờ nho nhỏ gọi là quà mừng trở về.
Vậy mà cái con mèo mập ấy có vẻ gan lì chơi trò chạy trốn hoặc giả là nó đã… vì đam mê nữ sắc mà bỏ chạy luôn theo nhỏ mèo cái nào mất tiêu rồi. Và giờ thì tôi đâm ra toát mồ hôi hột vì chết mồ, con Leo mà đi lạc là dám Tiểu Mai cũng treo cổ tôi luôn không biết chừng.
- Gì vậy? Chìa khóa phòng khách cũng nằm trong chùm khóa nhà mà, anh? – Tiểu Mai vẫn chưa hiểu, nàng mở khóa nhà chính trong khi tôi vẫn đang mắt láo liên nhìn tứ phía.
Nào ngờ hai cánh cửa phòng khách to đùng bật mở thì một bóng trắng lăn vụt ra sát sườn bên chân rồi rất nhanh, “nó” chạy hết tốc lực thành vòng tròn dưới chân Tiểu Mai.
- Ôi Leo… !!!! – Tiểu Mai bất ngờ thốt lên, nàng ngồi thụp xuống mừng rỡ đưa tay đón lấy mèo cưng của mình.
Gần như là thở phào nhẹ nhõm hệt vừa mới nhấc được tảng đá trong lòng, tôi quệt mồ hôi trán vì hên hồn là con Leo không có bỏ nhà đi hoang.
- Anh dẫn Leo lên đây hồi nào vậy? – Tiểu Mai ôm Leo lên cười hỏi, nàng không giấu được niềm vui rạng ngời đang lấp lánh dưới nắng thế này.
- Mới hôm qua thôi, may mà đống cá khô kia giữ được “ổng” ở nhà! – Tôi đáp. – Với lại tuần nào anh cũng dẫn nó lên nhà em hết, cho khỏi quên chủ!
- Làm gì có chuyện cưng quên chị được, hén? – Nàng nựng nựng vào má mèo đần.
Và con mèo đần này hình như biểu hiện niềm vui có hơi thái quá, được gặp lại cô chủ, được cô chủ nựng nịu xong vẫn chưa đủ. Nó nhảy phốc ra khỏi tay Tiểu Mai rồi cứ thế mà chạy đi chạy lại xung quanh chân nào với tốc độ nhanh dần đều.
- Hi hi, quậy quá nhen! – Tiểu Mai bước tiếp vào trong nhà.
Vòng tròn Lê-Ô vẫn là vòng tròn, đồng thời cũng di chuyển theo từng bước chân của cô chủ, cho đến khi nó…
- Rầm..!!!!!
Con Leo quá vui đến nỗi chạy đâm đầu luôn vô chân ghế rồi té bật ngửa ra đất, nó lăn đùng khóc ré lên thống thiết như một cục bông gòn màu trắng biết la hét:
- Miaooooo!!!!!!!
Tiểu Mai buông cả túi xách, nàng chạy lại gần ôm mèo cưng lên vỗ về ra sức:
- Ui… sao cưng quậy quá vậy, u đầu rồi nè thấy hôn? Không đau, hết đau rồi!
- Mi…aooo!!!!! – Mèo đần nín bặt, hóa ra chỉ là chiêu trò làm nũng của nó.
- Nhưng anh… vỗ béo cho Leo hay sao mà… nó mập quá thể? – Tiểu Mai nhìn tôi phì cười khi ôm Leo ú na ú nần trên tay.
- Thì theo đúng khẩu phần của em đưa ra mà, thỉnh thoảng nó thèm ăn thì anh chiều thôi chứ biết sao giờ! – Tôi gãi đầu đáp, quả thực là thời gian qua không rõ có phải do nhớ Tiểu Mai quá không mà tôi đâm ra cưng chiều con mèo đần này hết mực, chỉ trong thời gian vài tháng đã biến nó thành một tên mèo mập ú đúng nghĩa đen.
Nhưng ít ra con Leo này cũng còn được, coi bộ nó cũng nhớ cô chủ thực thụ dữ lắm nên mới quậy quọ điên cuồng như nãy giờ. Làm tôi vừa qua cứ lo nó quên luôn Tiểu Mai mà nhớ Dạ Minh Châu hơn chứ, vì Minh Châu cho con Leo ăn nhiều khô cá lắm.
- Không sao, nhìn dễ thương hơn trước nhiều, anh có tài nuôi mèo ghê nghen! – Tiểu Mai hấp háy mắt.
- Thôi cho xin đi, anh trả nó cho em đấy, nuôi nữa chắc có ngày anh phá sản vì miếng ăn lở núi! – Tôi chắp tay bái lạy.
- Cậu chủ đòi bỏ mầy kìa, buồn chưa, buồn chưa!!!! – Tiểu Mai lại nựng con Leo, vừa thì thầm vô tai nó vừa nhìn tôi châm chọc. – Vậy thôi, để chị cho cưng ăn mấy món chị nấu nghen, khô cá hoài thì chán lắm!
Nói rồi Tiểu Mai ôm con Leo đi thẳng ra sau bếp trong khi tôi xách mớ hành lí lên lầu theo lời nàng. Và vậy là đã xong, tôi biết mình đến lúc này là cũng chạm ngưỡng giới hạn bản thân rồi.
- Thôi… anh ngủ chút nghen, tí trưa gọi anh dậy! – Tôi phủi phủi tay áo, đứng từ trên lầu nói vọng xuống cầu thang.
- Em biết rồi, anh ngủ ngon!!! – Tiểu Mai đáp lời tôi từ dưới bếp.
Vậy là đủ, tôi mở cửa căn phòng mình ngủ hồi trước rồi bật điều hòa, nằm phịch xuống giường mà thoáng nhẩm lại hai mươi bốn giờ đồng hồ vừa qua thật đáng nhớ biết chừng nào. Rồi lại mỉm cười thầm nghĩ đến hình ảnh Tiểu Mai dưới bếp, cạnh bên là mèo đần Leo chạy quẩn quanh, cứ thế theo tiếng cười khúc khích trong trẻo của nàng, tôi dần chìm vào giấc ngủ ngon nhất kể từ đầu hè đến nay mới được biết đến.
Tiểu Mai trở về mang lại mùa hè ngọt ngào, mang lại thêm những sắc màu vui tươi, và thật vậy, nàng đã mang gia đình nhỏ của tôi trở lại thật rồi…!
Chap 364
Tôi ngủ ngon ơi là ngon, đánh một giấc từ khi trời sáng đến tận trưa trờ trưa trật mới dụi mắt lồm cồm bò dậy. Mà cũng chả phải là tự thức tỉnh, chỉ là đang phê càng thì chợt nghe tiếng dương cầm thánh thót từ dưới nhà vọng lên. Thế nên tôi thôi nướng nữa, bật dậy mở cửa phòng đi xuống cầu thang, lần mò theo thanh âm trầm bổng của một bản nhạc nào đó mà tôi nghe rất quen nhưng không thể nhớ được tên.
Vừa bước xuống dưới nhà, theo phản xạ tôi đưa mắt hướng về phía cửa sổ nơi đặt đàn Piano thì y chóc Tiểu Mai đang là người chơi bản nhạc đó.
- Thiệt tình… em đã về thiệt rồi, em ơi! – Tôi lại cười, vừa ngủ dậy đã cười, bước lại gần nàng. – Chơi bài gì mà nghe quen quá?
Cũng lạ, khi đã về nhà thì Tiểu Mai lại vận áo pull váy hồng chấm gối, thành thử ra tôi trông nàng lại không như gầy đi giống tối qua mà vẫn rất bình thường. Hay đây là sự lợi hại trong lối phục sức từ nàng?
Tiểu Mai đáp, đôi tay mềm mại vẫn lướt trên phím đàn:
- Là “Autumn Heart”, nhạc phim “Trái tim mùa thu” đấy!
- …..! – Mèo đần Leo nằm điềm nhiên nhắm mắt vô tư lự cạnh bên ghế ra chiều ta đây cũng biết thưởng thức âm nhạc ghê lắm.
- À ra vậy, tưởng gì chứ bài này….!
Tôi vỗ đùi đánh đét còn định nói rằng gì chứ bài nhạc “Trái tim mùa thu” này thì tôi nghe cũng mấy lần rồi, phim tình cảm Hàn nổi đình nổi đám một thời mà. Nhưng câu còn chưa hết thì tôi đã ngớ người khi phát hiện ra chiếc điện thoại của mình, hay đúng hơn là của Tiểu Mai cho tôi xài tạm, giờ đang nằm trên nóc đàn Piano trơ trọi một mình. Mà tôi đớ người là vì chỉ có một lí do duy nhất, trong đó có mấy cái tin mùi mẫn đến từ Uyển Nhi đại loại như kiểu như “anh yêu qua chở em đi ăn sáng” hay “ nhớ anh, qua chơi đi”. Dĩ nhiên là tôi biết nhỏ Trình tiểu thơ đùa giỡn thôi và ngược lại tôi cũng chả có ý gì khác, bằng chứng là tôi không hề trả lời những tin nhắn kiểu đó, dạo sau Uyển Nhi hiểu ý nên không nhắn nữa.
Ấy thế mà hôm giờ tôi quên bẵng việc phải xóa mấy tin nhắn đó đi mất, cứ nói xóa rồi lại quên, thành thử đến tận hôm qua đi rước Tiểu Mai về là tôi vui quá hóa quên tuốt luốt. Dù rằng tôi cũng đã kể với Tiểu Mai rằng tôi với Uyển Nhi chẳng có gì cả, nhưng mấy cái tin nhắn tai hại trong máy kia cũng đã có sức công phá hay nhiệt lượng đáng nể dư sức đốt cháy “nhà tôi”.
Mà cũng lạ, rõ ràng là lúc nãy trước khi ngủ tôi hãy còn nhớ rõ ràng tầm khoảng bảy giờ sáng là tôi cầm điện thoại mình vào phòng, để ở đầu giường rồi mới đánh một giấc. Nhưng bây giờ là hơn mười hai giờ trưa vài phút, tỉnh dậy lại thấy điện thoại nằm ở gần Tiểu Mai. Tức là chỉ có một khả năng rằng trong khi tôi đang say giấc nồng thì Tiểu Mai đã vào phòng để lấy điện thoại và chắc chắn sẽ kiểm tra tin nhắn của tôi lưu trong suốt mấy tháng hè vừa qua.
- “Ối giời ơi… thôi thế là chết mạ tộ con rồi…!” – Tôi thầm rú lên não nề trong bụng. –“ Vừa rước vợ về chưa được bao lâu đã sắp bị ăn mắng, sao cái số con nó lại lận đận thế này hả giời…!!!”
Nhưng tôi đứng thêm một hồi “thưởng thức âm nhạc” nữa mà vẫn chẳng thấy sấm rung chớp giật hay ngũ lôi oanh đình gì đến từ cơn thịnh nộ tôi đoán Tiểu Mai sắp sửa trút ra. Nàng vẫn thản nhiên chơi hết bản nhạc “Autumn Heart” cho đến những nốt cuối cùng mới quay sang nhìn tôi nhoẻn miệng cười:
- Anh tắm rửa đi rồi mình ăn trưa, em chuẩn bị khăn cho anh rồi đó!
Chuyện quái gì đây? Lẽ nào là trước cơn bão thì bầu trời thường trong xanh?
- À… ừ, tắm liền…! – Tôi gật đầu như máy, đã nghe run trong bụng.
Bước vào phòng tắm thơm tho đã được Tiểu Mai chuẩn bị sẵn, tôi vừa dầm mình dưới vòi nước nóng cho tỉnh táo vừa luôn miệng tự nhủ:
- Bình tĩnh, bình tĩnh. Mình có thể giải thích được, Tiểu Mai sẽ hiểu mà!
Nhưng tôi cũng chẳng có cơ hội để giải thích. Vừa bước ra khỏi phòng tắm thì đã nghe lên mũi những mùi món ăn thơm lừng đang được Tiểu Mai bày biện trên bàn cực kỳ hấp dẫn.
- Ơ… ở đâu ra mấy món này nhiều vậy? – Tôi ngơ ngác, dù đang run cũng không nén nổi thắc mắc mà buột miệng hỏi.
- Lúc anh ngủ thì em làm được nhiều việc lắm! – Tiểu Mai cố tình nhấn nhá chỗ “nhiều việc” khiến tôi giật bắn người.
- Dọn sơ nhà lại nè, à nhà cũng được anh dọn sạch sẵn rồi, em chỉ sắp xếp lại một số thứ thôi. Sau đó đi chợ nấu ăn để anh ăn trưa ngon miệng đây, nãy rảnh ít phút nên dạo lại vài bản nhạc, không ngờ làm anh thức giấc nhỉ? – Nàng nheo mắt nhìn tôi.
- Đâu, anh ngủ… đã đời rồi mới dậy đấy chứ. Mà ăn thôi, cũng đói rồi! – Tôi đói thật, bụng vừa run vì lo, vừa sôi ùng ục vì đói.
Bữa ăn trưa đầu tiên của hai đứa sau khi đoàn tụ được diễn ra ê hề các món ngon, nhưng hiện trạng mấy phút đầu tiên lại không như những gì tôi mong đợi lúc trước khi ngủ. Vì thường ngày khi tôi dùng bữa chung với Tiểu Mai thì tôi và nàng sẽ ngồi cạnh nhau tại chiếc bàn ăn dài. Nhưng hôm nay thì tôi ngồi một đầu bàn này và Tiểu Mai ngồi đối diện ở đầu bàn kia, thành ra hai đứa cách xa nhau cả thước, và còn tệ hơn nữa là mỗi đứa ăn riêng mỗi phần.
- Sao… ngồi xa quá vậy? – Tôi bối rối.
- Điện thoại của anh ở nhà trên kìa, không đem xuống để lỡ có ai gọi thì sao?! – Tiểu Mai phớt lờ câu hỏi của tôi mà nàng đưa ra yêu cầu khác.
- ….! – Thế là tôi vừa cầm điện thoại xuống bếp, vừa thầm ước gì mình hóa thành con mèo đần Leo cho rồi, chỉ biết ăn rồi ngủ, sướng như… mèo, khỏi phải lo chi hết.
Đặt điện thoại trên bàn, tôi vờ tằng hắng cho đỡ ngượng rồi ngồi xuống:
- Vậy… ăn thôi, em mà đã nấu thì anh nhìn thôi cũng biết ngon rồi!
- ……….! – Tiểu Mai không nói gì, nàng chỉ lẳng lặng quan sát nhất cử nhất động của tôi.
- Sao thế…? – Tôi dè dặt hỏi.
- Anh nghĩ sao? – Nàng hỏi ngược lại tôi, trong ngữ giọng nghe như đã có hàn khí.
- Nghĩ gì là sao?
- Là những gì anh đang nghĩ đấy, em muốn biết!
- Nhưng anh có nghĩ gì đâu?
- Vậy tại sao lại hỏi em có chuyện gì?
- Thì thấy em hơi lạ… lúc nãy còn vui, giờ tự nhiên ngồi xa, rồi còn…!
- Vậy nên em mới muốn biết anh đang nghĩ gì kìa!
Đến đây thì tôi đâm ra ngắc ngứ vì biết mình chẳng bao giờ có thể sắc sảo được như Tiểu Mai dù cả là trong lời nói.
- Anh nói thật mà, anh với Uyển Nhi chẳng có gì cả đâu, kể hết với em rồi còn gì!
Tiểu Mai tựa cằm vào tay, nàng thoáng cười đưa mắt nhìn tôi:
- Ơ lạ chưa, khi không tự dưng anh lại nhắc đến cô Uyển Nhi đó thế?
- Thì em… biết rồi còn gì, thêm mấy cái tin nhắn đó nữa! – Tôi đáp lấp lửng, cố quay mặt đi chỗ khác để tránh ánh nhìn như xuyên thấu tâm can của nàng.
- Tin nhắn gì? – Tiểu Mai tròn mắt ngạc nhiên.
- Trong… điện thoại kìa, em đọc hết rồi còn gì! – Tôi thở hắt ra đầy não ruột, lòng nghĩ thầm sau sự thừa nhận này là chuẩn bị đón biến cố mới đây.
Nào ngờ trái ngược với những gì tôi tưởng tượng, Tiểu Mai chỉ khúc khích cười rồi nàng đứng dậy, bê phần ăn của mình bước đến ngồi xuống cạnh tôi.
- Em tin là anh với Uyển Nhi không có gì thật rồi đó!
- Là… là sao? – Tôi ngẩn tò te.
- Những tin nhắn trong điện thoại, em đâu có đọc! – Nàng vuốt tóc mai nhẹ nói.
- Chứ… chứ anh tưởng…? – Tôi lắp bắp.
- Ngốc à, em chỉ thử anh thôi. Lúc anh đang ngủ thì em nghe có chuông điện thoại kêu mấy lần nên lên phòng lấy để xuống dưới cho anh ngủ ngon. Nhân tiện làm một phép thử đơn giản!
- Thử? Thử thế nào? Vụ anh với Uyển Nhi á?
- Em biết anh ngủ dậy đi xuống dưới, thấy điện thoại anh ở gần em là thể nào cũng nghĩ em đã kiểm tra hết tin nhắn trong đó rồi. Anh chắc chắn nghĩ vậy, đúng không?
- Ừ, đúng, con gái nào mà chả vậy! – Tôi gật đầu lia lịa.
- Nhưng em không phải là mấy người con gái anh biết, hay ít nhất là anh đang đánh đồng họ với em! – Tiểu Mai thoáng chau mày rồi tiếp lời.
- Nếu sau khi anh nghĩ em đã đọc hết tin nhắn rồi, cộng thêm thái độ của em, thêm cả chuyện ngồi ăn xa, và em nhắc anh đem điện thoại xuống thì anh hẳn nhiên sẽ muốn giải thích với em. Lúc này có hai trường hợp, một là anh sẽ như nãy giờ, nghĩ em đã đọc hết tin nhắn và… tất nhiên anh vẫn là anh, vẫn ngốc xít không biết phải giải thích thế nào!
- Thì làm sao?
- Thì chứng tỏ anh với Uyển Nhi, hai người không có gì sau lưng em cả, chính vì thật sự không có gì nên anh mới không biết phải giải thích chuyện gì!
- Trời đất….! – Đến đây thì tôi ngã bổ ngửa ra ghế vì bái phục.
- Còn nếu như anh cứ một mực bảo em không được đọc tin nhắn, vì đó là quyền riêng tư mỗi người thì em nghĩ là… có gì thật đó nghen, anh với Uyển Nhi đó nghen! – Tiểu Mai lừ mắt nhìn tôi đầy băng sương nguyệt lãnh.
Tới nước này thì tôi chỉ biết vò đầu cười nhăn nhở vì không biết nên vỗ tay tán thưởng hay lại khóc òa ra nữa đây.
- Chứ em thật sự tôn trọng quyền riêng tư của anh, nên ngoài việc đem điện thoại để xuống dưới nhà khi nó đổ chuông thì em tuyệt không tò mò đọc bất cứ gì trong đó! – Tiểu Mai khẽ cười, nàng lại nhìn thẳng vào tôi.
- Ừ… thì dù gì nó cũng là… quyền riêng tư mà…! – Tôi thẫn thờ buông đũa.
- Hứ, anh nói vậy là em đọc thật đó nghen, nãy giờ thái độ anh thừa nhận là trong điện thoại của anh có tin nhắn với Uyển Nhi, em biết rồi đó. Thêm nữa, anh gọi em là người yêu thì em sẽ có quyền để…..!
Nhưng tôi không để Tiểu Mai nói hết câu, bất ngờ vòng tay ôm chầm lấy mà thủ thỉ vào tai cô nàng những lời tận tấm chân tình:
- Anh chỉ có mình em thôi, đừng có ghen mà, nãy giờ anh chưa ăn miếng nào mà em quay anh như chong chóng rồi đây này, bé Mai ơi là bé Mai. Có người yêu như em thì anh còn mơ tưởng gì mấy nhỏ nào khác nữa hả trời…!
Thế đó, Tiểu Mai quay tôi như quay dế bằng trí thông minh của nàng, nhưng tôi cũng… khiến nàng phải sững người bất động để rồi sau đó đỏ hồng đôi gò má vì hành động của mình.
- Em… biết rồi….! – Nàng bối rối, tựa sát vào cổ tôi.
- Có em thông minh thế này, anh thật là bắt đầu sợ rồi đó, biết chưa? – Tôi cốc nhẹ vô đầu cô nàng và mắng yêu.
- Dạ…, em… sẽ ít thông minh lại… Nhưng… đi một thời gian về, em cũng phải lo chứ… nào là Uyển Nhi, Minh Châu, lại còn…! – Tiểu Mai nói nhỏ như mèo.
- Thế ăn cơm được chưa?
- Ừ… ăn thôi!
- Ngồi đây luôn, biết không?
- Ừ…, thì không ngồi xa nữa!
- Thương thì thương, nhưng đừng có làm anh sợ, đừng có đánh thức con dã thú đang ngủ say này, nghe chưa?
- Nghe… hì hì, lại còn dã thú nữa, thấy ghê hôn!
Thế là hai đứa lại cùng nhau dùng bữa trưa như bình thường, và về những chi tiết lãng mạn kiểu như anh đút cho em ăn hay em hôn vào má anh thì tôi xin phép không viết ra để tránh nhận sự phản đối đầy “phẫn nộ” từ phía các bạn, vậy nhé!
Nhưng thực tình là sau hôm đó, tôi lại càng thấm thía hơn lời nói của bé Trân về việc có người yêu quá đỗi thông minh cạnh bên thì sẽ có lúc phải cảm thấy cực kỳ bất an và lo lắng.
À quên, sở dĩ Tiểu Mai quyết định thử tôi là vì nàng thấy điện thoại tôi đổ chuông, mà đổ chuông là vì… Minh Châu gọi một lần, và Uyển Nhi gọi đến ba lần. Thế có đau không cơ chứ!
******
Buổi chiều, theo kế hoạch thì tôi sẽ chở Tiểu Mai về nhà A Lý lấy xe, sau đó hai đứa cùng về nhà tôi để ăn tối cùng gia đình cho vui. Nhưng khi tôi thấy mặt trời bắt đầu lặn và chuẩn bị chở nàng đi thì Tiểu Mai chợt nói:
- Anh, ra khu cầu Sở Muối đi, em có món quà muốn tặng anh!
- Hửm, quà gì ế? Có ăn được không? – Tôi tò mò hỏi khi nàng ngồi sau yên xe.
- Lúc nào cũng ăn! – Nàng vỗ nhẹ vào lưng tôi. – Anh sẽ thích món quà này cho xem!
- Thế… để tối hoặc mai rồi tặng, giờ chiều tối rồi, còn phải về nữa! – Tôi đáp.
- Thôi, quà này phải tặng lúc chiều tối mới được!
- Bí mật dữ, ô kê người đẹp, cầu Sở Muối thẳng tiến!
Từ nhà Tiểu Mai là ở khu Tuyên Quang, theo lời nàng thì tôi đạp xe chở hai đứa ra tận khu dân cư mới ở cầu Sở Muối, vùng ven quê sau lưng nhà hàng 19/4. Rồi cũng như nàng yêu cầu, tôi buộc phải tìm nơi nào đó có những cung đường trống trải và thật rộng rãi, là một cánh đồng trải dài thì càng tốt, tuyệt không được có bóng dáng của sự hiện đại thế kỷ 21 như xe cộ hay nhà cao tầng, bét lắm thì sự hiện diện của các trụ điện là được nằm trong giới hạn cho phép mà thôi.
Đến khi hai đứa đã dựng xe hẳn xuống phần đất trống của một cánh đồng vừa gặt mạ trải dài đến hết tầm nhìn, những tia nắng cuối ngày đang nhảy nhót trên vai tôi, và vầng dương dần hạ xuống trong mắt Tiểu Mai thành một hoàng hôn tuyệt đẹp thì nàng mới nắm tay tôi và bảo:
- Em tặng anh một Dejavu nữa nè!
Rồi nàng lôi từ trong túi áo khoác ra một chiếc iPod Classic nhỏ màu trắng cùng dây headphone.
- Gì nữa? Nghe nhạc mà chạy ra tận đây, mà máy này nghe hay bằng điện thoại với vi tính không thế? – Tôi ngờ vực hỏi.
- Hứ… ai lại đi so sánh iPod với… điện thoại! – Nàng bĩu môi nguýt dài, những ngón tay thao tác xoay tròn trên phần phím chỉnh.
Quả thật là thời đó tôi đâu có biết so về chất lượng âm thanh thì nghe qua iPod đã là gấp trăm lần cái điện thoại mình đang cầm trên tay rồi. Lúc đó tôi lại còn thấy cái iPod Classic này có vẻ rẻ tiền vì nó màu trắng chứ đâu biết đó là hàng Apple chính hãng, đắt tiền nổ đom đóm.
- Anh nghe một mình thôi nghen, lí ra bản nhạc này phải nghe âm thanh vòm mới hợp, nhưng… em chỉ có thể làm được vậy thôi! – Tiểu Mai vừa nói vừa tự mình đeo headphone vào tai tôi.
Và nàng nhấn Play, một giai điệu du dương của tiếng đàn dương cầm cùng phong cầm bắt đầu thánh thót vang lên.
Đến bây giờ thì phải thú thực rằng tôi viết về cảm xúc mỗi khi cảm thụ âm nhạc rất dở, và tôi vẫn lấy làm phiền muộn về điều đó, nhất là khi viết đến đoạn này. Bởi buổi chiều hôm đó, khi vầng dương như một quả cầu lửa đỏ rực đưa những tia nắng hoàng hôn đặc trưng nhẹ lướt trên những cánh đồng, thì tôi đã hoàn toàn chìm đắm vào một cảm giác hòa mình vào thiên nhiên.
Đó là một cảm giác tuyệt vời thoát ra mọi sự vật sự việc trên cõi đời này, một cảm giác như tôi có thể bay được trên từng khuông nhạc, một cảm giác thoát tục nhất và tự do nhất. Và tôi không khỏi tránh được mình có thể bật cười thật thống khoái, tôi gần như gào lên giữa cánh đồng hôm ấy, trong ánh nắng cuối ngày, trong ánh nhìn vui vẻ và hạnh phúc của Tiểu Mai đang ngồi ở cạnh bên.
Bằng sự phối hợp của bản nhạc này dưới ánh hoàng hôn tại nơi cánh đồng trống trải, Tiểu Mai đã thật sự chạm đến những cung bậc cảm xúc sâu thẳm nhất tận trái tim và trí óc tôi. Nàng như biết rõ tôi rất thích thể loại nhạc này nhưng chàng trai ngốc của nàng lại chẳng thể diễn tả được ước muốn đó.
( Bản nhạc đó là Only Time của Enya, một ca sĩ từng hát nhạc nền cho siêu phẩm trilogy The Lord of the Rings lừng lẫy, các bạn có thể tìm nghe ở bất cứ website nào, nhưng tốt nhất là nếu được nghe nó ở một nơi thiên nhiên có không gian rộng rãi, biết đâu bạn cũng sẽ trải nghiệm được một cảm giác tuyệt vời như tôi )
******
- Tuyệt quá em ơi, lần đầu anh được nghe nhạc hay thế, mà kết hợp với nắng cuối ngày nghe nó tuyệt chiêu hơn nữa, cứ như muốn bay lên ấy! – Tôi phấn khích tột độ khi hai đứa đã bon bon trên đường đến nhà A Lý.
- Hì, anh vui đến thế là được rồi. Em biết anh thích thể loại nhạc New Age, bản khi nãy là Only Time của Enya, một tài năng điển hình của dòng dân ca Ireland truyền thống gọi là Celtic, nơi mà những giai điệu của các thảo nguyên xanh tươi bát ngát luôn hiện hữu. Vì vậy đó cũng là lí do em muốn anh nghe nó dưới hoàng hôn là vậy! – Nàng tủm tỉm đáp.
Thề có trời đất là khi đó tôi chỉ thốt lên được một câu duy nhất mà thực sự là chả cảm thấy ngại ngần tí ti ông cụ nào:
- Có người yêu như em thì anh chất nhất quả đất thật rồi!
******
Nhưng dù tôi có người yêu đẹp xinh đến nhường nào, có chất đến như thế nào thì ít phút sau khi đứng trước mặt phụ thân và mẫu thân thì cũng phải há hốc mồm ra và đứng im như phỗng vì một tình cảnh hết sức trớ trêu mà tôi có nằm mơ cũng không thể nào ngờ được nó lại có thể hiện hữu ra trước mắt thế này.
Ở hành lang trong nhà, Dạ Minh Châu đang tay cầm lọ hoa trao cho mẹ tôi, ở bàn salon phòng khách thì Trình Uyển Nhi đang ngồi đối diện với ba tôi. Và vừa nhác thấy tôi là ba tôi đã gầm lên như rồng phun lửa:
- Mày đi đâu đến giờ này mới về? Con bé Khả Vy gì đó lớp mày vừa nói là có đi chơi ở nhà thằng Xung nào đâu? Hảaaa ??!!!!!!!!!!!
Tôi đứng chết trân luôn tại trận vì sợ quýnh quàng, vì chuyện trốn nhà đã bị đổ bể.
Tiểu Mai thì chỉ mất một giây sợ hãi nép sau tôi, giây thứ hai nàng đã sửng sốt đưa mắt nhìn hai vị khách lạ không hẹn mà gặp kia đang hiện diện ở ngay tại nhà người yêu mình.
Và thêm nữa, tên gọi Khả Vy cũng lại có mặt trong lời nói của ba tôi, lại thêm lần nữa Khả Vy cũng khiến Tiểu Mai phải lưu tâm.
Tình cảnh khi đó phải nói là có một không hai, nhưng tôi có phần đỡ hơn do chỉ lo chọi lại ba, mẹ và ông anh, dù gì cũng là người trong gia đình. Còn Tiểu Mai thì… vừa Khả Vy báo tin qua điện thoại, vừa Uyển Nhi ngồi trước mặt ba tôi, vừa Minh Châu đang lọ mọ cắm hoa giúp mẹ tôi.
Quả thật là thập phần hung hiểm, tiến thoái lưỡng nan, trăm bề khó giải!
Chap 365
Tôi đần mặt ra trước phụ thân trong nhà, Tiểu Mai cũng thẫn thờ đưa mắt nhìn Dạ Minh Châu. Mỗi Trình tiểu thơ là vẫn tươi tắn tựa hồ em đây có biết gì đâu, chẳng có mách lẻo gì với ba tôi là tôi bỏ nhà đi đón bạn gái cả. Nhưng ánh mắt cô nàng thì chỉ trong phút chốc, tồn tại bằng một cái liếc xéo mang ý nghĩa sao-cả-gan-không-nghe-điện-thoại-của-tôi.Ba tôi đâu kịp cho tôi thời gian suy nghĩ câu trả lời, tấp ngay câu nữa:
- Sao? Hai ngày nay mày đi đâu? - Ơ....!!!!! - Tôi cứng họng, chỉ thốt ra được một tiếng vô nghĩa rồi im bặt.
Theo lí mà nói, tôi vẫn có thể trả lời được câu hỏi này của ba, đó là tiếp tục vin vào lí do sang nhà ngoại thằng Chiến chơi như đã xin phép gia đình ngay từ đầu. Nhưng trông vào thái độ giận dữ của ba lúc này thì tôi đã biết là có điềm chẳng lành, bởi đâu có ai vừa đón con mình đi chơi trở về mà lại hằn học như thế, trừ khi thằng con đó đã phạm phải tội lỗi tày đình.
Thêm nữa là sự xuất hiện bất ngờ của Uyển Nhi và Dạ Minh Châu trong nhà càng khiến tôi thập phần hoang mang vì không thể hiểu được chuyện gì đang diễn ra, hai cô gái này đến nhà tôi làm gì mà lại cùng xuất hiện một lúc. À, lại còn có Khả Vy theo như lời của ba tôi nữa, chỉ là hiện giờ không thấy cô Nguyễn này ở nhà tôi, nhưng Vy thì làm sao biết thỏa thuận giữa tôi với thằng Chiến mà đem đi… tố giác?
Hỏi mãi mà không thấy thằng con mình trả lời, lúc này ba tôi đột ngột đứng bật dậy, gằn giọng rõ từng tiếng một:
- Đi đâu hai bữa nay? Nói!
Tôi theo phản xạ bất giác bước lùi lại, môi mấp máy nhưng chẳng thể bật ra thành lời hồi đáp, cảm nhận rõ trống ngực đập binh binh liên tục, mồ hôi trán đã bắt đầu túa ra. Ở cạnh bên, Tiểu Mai cũng chẳng giúp gì được tôi ngoài việc nàng chỉ biết đứng yên tại chỗ vì nhất thời bất ngờ chưa biết phải làm sao để xoa dịu tình hình.
- Nhìn là biết nó đi đâu rồi, mấy cái này con nhạy lắm, nó đi đón bé Mai đó ba, mẹ! – Ông anh tôi từ sau nhà bước lên ngứa mồm chen vào một câu bơm đểu đầy ác ôn.
Cả tôi lẫn Tiểu Mai đều không hẹn mà cùng giật bắn người, len lén đưa mắt nhìn hai vị song thân phụ mẫu mà lòng đầy hồi hộp. Tôi thì nếu không phải có ba mẹ đang ở đây thì đã liều sống chết lao lên tấp lão anh tới bến luôn rồi.
Ngờ đâu mẹ tôi đứng cạnh bên đã trừng mắt nhìn thằng con trai cả mà quát:
- Im!
Làm lão anh tôi tịt ngòi ngay tút xuỵt, chỉ biết cười giả lả rồi đứng nép sang bên nhưng vẻ mặt vẫn không giấu được nét hào hứng như đang chờ xem kịch hay, muốn coi xem ba mẹ sẽ xử thằng em mình như nào.
Ba tôi rõ ràng là không để tâm đến vụ bơm đểu vừa rồi, bằng chứng là ông vẫn nhìn đăm đăm vào tôi để chờ câu trả lời dù tôi đồ rằng ông đã biết hết trơn. Chỉ có Uyển Nhi với Minh Châu dường như khá bất ngờ sau khi nghe lão anh tôi đâm thọt, cả hai cô nàng cũng đưa mắt nhìn tôi trân trân. Nên lúc này đây, trong nhà có bao nhiêu người thì đều hết thảy dồn ánh mắt vào tôi, còn mắt tôi thì chuyển sang… dòm xuống đất.
Hai chân gần như quíu lại, tay thì cứ miết vào quần, đầu óc tôi quay cuồng giữa hai lựa chọn, nên trả lời hay là không trả lời. Thật ra hai lựa chọn này cũng giống như cái câu muốn chết bây giờ hay là lát nữa chết, căn bản là đằng nào cũng chết, thế nên chọn cái nào cũng đều là như nhau. Nhưng tôi lúc bấy giờ thì đang hãi lắm, nếu mà thú nhận thì sẽ vỡ lỡ ra chuyện trốn nhà vào Sài Gòn. (Dù là hôm qua Tiểu Mai có hỏi nếu vụ này đổ bể thì tôi sẽ ra sao, và tôi cũng cứng cựa vỗ ngực bảo rằng chẳng sợ gì cả, chấp luôn ba má. ) Còn nếu mà cứ đứng yên thế này không nói gì thì nguy cơ ba tôi nổi cơn tam bành lên là rất lớn, lạng quạng sẽ quất luôn tôi một trận đòn nên thân chứ chẳng chơi.
Và tôi có lẽ sẽ mãi đứng chôn chân tại chỗ như thế nếu Tiểu Mai không tham gia tương cứu.
- Dạ thưa hai bác, cho con nói…! – Nàng ngập ngừng mở lời, đôi bàn tay đan vào nhau.
Tự nhiên ngay lúc đó, đầu óc tôi như bừng tỉnh.
- “Nếu để Tiểu Mai nói thì cũng có khác gì mình nói?! Thôi nhận bà nó luôn cho xong rồi ra sao thì ra, đằng nào cũng tiêu!”
Thế là như vợ chồng đồng tâm, cảm thấy mình đã có một điểm tựa vững chắc, thu hết can đảm bất thần lên tiếng:
- Dạ, con vào Sài Gòn để… đón… Trúc Mai… về…! – Càng về sau, dũng khí trong tôi càng tiêu tán đi mất, cứ thế mồm miệng lí nhí dần rồi tắt lịm luôn.
- VẬY SAO MÀY XIN Ở NHÀ LÀ ĐI CHƠI VỚI BẠN?!!!!! – Ba tôi gần như quát lên liền ngay sau đó khiến không khí trong nhà càng căng thẳng tột độ, chẳng ai dám hó hé nửa lời.
- …..! – Tôi điếng hồn rúm người lại, thật khác xa với Trí Nam thường hay bô bô rằng ta đây dũng cảm.
Tình cảnh thật không thể tệ hại hơn, tôi hoang mang một, sợ ba mẹ mười nhưng lại mang nhục với Tiểu Mai, Uyển Nhi và Dạ Minh Châu một trăm. Mà đối với tôi thì từ trước đến nay, sau này vẫn vậy, danh dự là quan trọng nhất. Thế cho nên, ba tôi quát xong là tôi cũng nín luôn. Tôi không trả lời một phần là vì không dám nhưng chung quy cũng là có phần không muốn. Tình thế bốn mặt gặp tường, hồi đầu vô lối này liệu trong đời có mấy ai đã từng gặp qua ?!
- SAO MÀY NÓI LÁO? BA CÓ DẠY MÀY KHÔNG???? – Mắt thấy thằng con mình cứ trơ ra như đá, ba tôi lại gầm lên giống hệt rồng gầm phun lửa.
- Tất nhiên là không, ba mẹ nào lại đi dạy con mình nói láo, hờ! – Ông anh tôi lại nhảy vào, không biết năm nhất chuyên ngành y khoa có dạy bơm xe hay không mà cha nội này quả thật là rất thích bơm đểu, lại còn điếc không sợ súng.
- ……!!!!!! – Khóe mắt tôi khẽ giật, nghe lòng trào dâng ngọn lửa hận thù với lão anh nhiều chuyện.
Không lí gì đến thằng cả, ba tôi lại tiếp tục truy vấn, bộ dạng vẫn không có vẻ gì là mảy may bớt đi chút giận nào:
- GIỜ MÀY KHÔNG NÓI PHẢI KHÔNG? HẢ? MÀY LỚN RỒI THÍCH LÀM GÌ LÀM PHẢI KHÔNG???!!!!!!
Phải nói là cũng hơn mấy năm rồi, kể từ sau cái vụ hồi lớp bảy tôi trốn học đi chơi vi tính đến giờ thì mới thấy ba tôi lại một lần nữa giận dữ đến mức banh chành như vậy. Mà lần trước thì tôi đã bị đòn mềm xương, e rằng lần này cũng thế, lành ít dữ nhiều mất rồi.
Nhưng vẻ như đời chưa hẳn đã tuyệt đường, hoặc là trời già không muốn “chơi” tôi nữa nên mới độ lượng hải hà đưa ra sinh lộ. Mắt thấy không khí lúc này đã vượt mức căng thẳng và có chiều hướng sắp chuyển sang bạo lực chứ không dừng lại ở mức võ mồm nữa, thằng con cả mồm mép điêu ngoa thì không nói gì nhưng đến mấy nhỏ con gái trong nhà lúc này đã sợ rúm người ngồi im một phép, mẹ tôi mới bắt đầu lên tiếng. Bà bước lại gần ba tôi mà nhẹ giọng:
- Thôi, ông để cho nó nói coi sao, từ từ nó cũng nói! – Rồi bà quay sang tôi hừ nhạt. – Mày nói lẹ đi con, không thì…!
Không thì ba mày sẽ quất mày, đó chính xác là điều mẹ tôi định nói nhưng bà đã ngừng lại. Về phần này thì tôi phải cảm ơn mẹ tôi dài dài vì đã vớt vát cho tôi một chút ít thể diện, chứ mà hoàn thiện hết câu thì tôi đến chết nhục với mấy cô nàng bạn gái mất.
Đến đây thì ba tôi mới thở hắt ra một tiếng đầy nộ khí, rồi ông lại như cố kìm cơn giận lắm mới hít vào được một hơi thở, ông gằn giọng:
- Sao mày nói láo cả nhà, hả??!!
Ở cạnh bên, Tiểu Mai nãy giờ vẫn thất thần sợ hãi bởi cơn giận dữ của ba tôi, giờ phút này thì có lẽ nàng không thể chịu được nữa bèn lên tiếng, ngập ngừng bước lại gần tôi:
- Dạ… là tại con hết… hai bác đừng mắng Nam nữa… tại con đòi Nam phải vào Sài Gòn để…!
Tức thì tôi nghe như có sét đánh bên tai dù Tiểu Mai nói rất nhỏ nhẹ, nhưng lời biện hộ nhận lỗi về phần mình của nàng đã khiến tôi không thể không lên tiếng. Bất chấp ba tôi đang nộ khí xung thiên, quên bẵng luôn từ nãy đến giờ mình vẫn câm như hến, tôi ngắt lời Tiểu Mai:
- Thôi, em!
Rồi vừa khổ sở vừa cương quyết, tôi cúi gằm mặt đứng trước ba mẹ mà lấy hết hơi tuôn ra luôn một tràng nhận tội không dám ngừng lại giữa chừng:
- Dạ ba mẹ, lúc đầu con nói… con có xin ba mẹ cho qua nhà ngoại thằng Chiến chơi là để vào Sài Gòn đón Tiểu Mai về. Con… con không yên tâm khi để Mai phải từ trong đó ra đây một mình bằng taxi, mà chú Ba thì lại không tới đón được, nên con mới… con mới phải nói láo… do con sợ nếu con nói thiệt thì ba mẹ sẽ không cho con đi. Con… con…!
Hai tiếng “xin lỗi” bị dìm xuống, môi tôi đến đây dính chặt vào nhau, không nói nên lời.
- Ôi đệch… bi kịch tình đời…! – Ông anh tôi lắc đầu tặc lưỡi.
Khỏi phải nói lúc bấy giờ thái độ của mọi người trong nhà ngạc nhiên đến cỡ nào, không phải vì chuyện tôi vào Sài Gòn đón Tiểu Mai bởi hầu như ai cũng lờ mờ đoán ra hết rồi. Chỉ không ngờ là ba tôi năm lần bảy lượt la mắng quát tháo nhưng tôi vẫn chẳng hé môi, ấy vậy mà chỉ bằng một lời của Tiểu Mai là tôi đã nhảy ra nhận tội hết trơn hết trọi.
Sau này có nghe ông anh tôi kể lại thì hôm đó, Dạ Minh Châu và Uyển Nhi tự dưng đều không hẹn mà mang vẻ mặt bất mãn, à đúng hơn là Uyển Nhi bỗng quạu đeo, mặt mày sa sầm hẳn ra, còn Minh Châu thì thở dài thườn thượt, hụt hẫng nhìn sang chỗ khác.
Quay trở lại lúc bấy giờ, cả ba lẫn mẹ tôi đều sửng sốt như không tin vào mắt mình khi chứng kiến cảnh thằng con mình nuôi mười mấy năm, giờ chưa gọi là nên người mà đã đứng ra đối diện với song thân phụ mẫu hết lòng bênh vực cho một đứa con gái khác dù rằng trước đó nó còn đang sợ run rẩy, thiếu điều muốn khuỵa xuống từ lâu rồi.
Tiểu Mai thì không hẳn gọi là ngạc nhiên, nàng chỉ là đang rất bối rối, đôi bàn tay lại đan vào nhau, còn thân người thì tự bao giờ cũng đã xích lại gần tôi hơn, cũng cúi mặt mà cùng tôi hình thành nên tình thế hai đứa trẻ con khoanh tay chịu lỗi trước hai bậc người lớn.
Mẹ tôi lên tiếng trước, bà nhăn mặt:
- Sao mày… mày dốt vậy Nam? Lỡ có chuyện gì rồi nhà này biết tính sao?
Vai Tiểu Mai khẽ run lên, nàng lại càng cúi thấp đầu hơn nữa, và lại càng nhích lại sát bên tôi hơn nữa, giờ phút này chắc chắn là nàng đã xác định sẽ chịu bị phạt cùng nhau dù rằng bản thân mình chẳng làm nên lỗi lầm gì.
Và giây phút đó, ngay lúc mọi người tưởng rằng khi tôi thú nhận xong là mọi sự sẽ khác, ít nhất là bầu không khí căng thẳng có giảm đi chút ít thì bỗng dưng ba tôi bước một bước dài về tôi, ông giơ tay lên… như sắp giáng cho tôi một bạt tai.
Như một phản xạ, chưa cần thấy cái gì nháng lên trước mắt là tôi đã lách người dịch sang bên tránh đòn để rồi điếng hồn nhận ra chính cái phản xạ võ học tuyệt vời đã từng cứu tôi nhiều lần đó giờ không ngờ lại quay sang hại tôi.
Trông rõ rằng tay mình còn chưa hạ xuống thì thằng út đã vội bỏ chạy, ba tôi sững người lại trong giây lát, mắt long lên, ông nhìn tôi như thể muốn nói “tao đánh mà sao mày né”.
- …..!!!
- ……………!!!!
Bầu không khí căng thẳng tự nãy giờ đã được đẩy đến đỉnh điểm như tiễn đã giương cung, mạnh mẽ đến mức cán cung oằn mình đi tựa hồ sắp gãy. Và chỉ cần một động tác nữa thôi là mũi tên phá không này sẽ bắn vọt ra mạnh mẽ kinh thiên, hậu quả tàn phá thế nào thì không thể tưởng được.
Khoảnh khắc mà mọi người tưởng chừng như ba tôi sắp giáng vào mặt thằng con trai một bạt tai, và tôi đã sợ cứng người có cho vàng cũng không dám né thêm lần nữa thì… ba tôi đột ngột hạ tay xuống, cũng nhanh như lúc ông vụt tay lên.
Động tác đó khiến tôi vã cả mồ hôi hột, cảm nhận rõ hung thần ác sát vừa vuốt lên mặt mình cười gằn rồi bỏ đi, còn Dạ Minh Châu ở phía sau đã ôm mặt nấc lên, nhưng chuyện xảy ra ngay sau đó mới khiến mọi người đều chết lặng.
Bởi lẽ ngay khi ba tôi hạ tay xuống, ông thở hắt ra một tiếng lạnh lẽo:
- Hừ… ! – Rồi dợm quay lưng định bỏ lên lầu thì đã phải giật mình xoay người trở lại.
- TIỂU MAI!!!
Tôi hét lên đầu tiên, một nỗi sợ chưa từng biết qua trong đời ngay lập tức lan khắp thân thể như hàng ngàn mũi kim đâm, rồi cứa thẳng vào tim nghe nhói lên một lượt.
Vì không biết tự lúc nào, Tiểu Mai đã khuỵa người vào tôi một cách hoàn toàn vô lực để rồi bất tỉnh…
Nàng lịm người đi, đánh rơi ý thức.
Hững hờ vô tâm với tất cả mọi thứ xung quanh mình…
Chap 366
Mặc cho ông anh tôi đưa ra chẩn đoán rằng Tiểu Mai chỉ là do sợ quá nên mới ngất xỉu, tình trạng này rất thường hay gặp ở những người tâm lí yếu không thể chịu được những tác động thần kinh mạnh mẽ, đặc biệt là đối với nữ giới, nhưng không một ai dám đồng ý với một kết luận của sinh viên y khoa năm nhất. Thế nên mãi cho đến khi vị bác sĩ được mời đến nhà cũng đưa ra kết luận tương tự lão anh tôi thì cả nhà mới thở phào nhẹ nhõm, vã cả mồ hôi vì được một phen hoảng hồn thất vía.
- Cảm ơn con nhé, may mà có cô con, chứ không thì…! – Mẹ tôi quay sang nói với Dạ Minh Châu.
- Dạ không có gì đâu cô! – Cô nàng nhoẻn miệng cười rồi tiếp lời. – Xin phép con cũng về luôn, chắc mẹ con cũng đang đợi ở nhà!
- Ừ, cảm ơn con nhiều, cả lọ hoa nữa! – Mẹ tôi mỉm cười, định cùng cô nàng đi xuống lầu.
- Mình về nhé, Nam…! – Dạ Minh Châu khẽ nói.
- Ừ… ừ, cảm ơn nhiều nghen, tui…! – Tôi choàng tỉnh, đứng bật dậy nói rối rít.
- Hì, ừ! – Khẽ gật đầu, cô nàng đưa mắt nhìn về phía giường có một người đang nằm thêm lần nữa rồi mới quay bước đi xuống cầu thang.
- Chắc tui cũng về luôn…! – Uyển Nhi cũng đứng dậy, cô nàng nhỏ giọng, ái ngại nhìn tôi.
- Ừm…, gặp sau…! – Tôi đồng ý một cách bâng quơ, đưa ra lời hẹn cũng rất thẫn thờ.
- …..! – Uyển Nhi bất thần yên lặng, cô nàng cũng đưa đôi mắt xanh đại dương nhìn về chiếc giường duy nhất trong phòng lúc này rồi mới nhìn tôi đầy ái ngại.
- Không… không sao đâu, bà đừng lo…! – Tôi nói mà như tự an ủi với chính mình.
- Ừm, bác sĩ đã nói rồi mà, ông đừng nghĩ nhiều! – Uyển Nhi cười gượng rồi cũng bước qua ngạch cửa, đi về hướng cầu thang xuống nhà dưới.
Mẹ thì đưa Minh Châu xuống nhà, Uyển Nhi cũng vậy, ba tôi và lão anh thì trước đó đã ngồi ở dưới nói chuyện với vị bác sĩ vừa mời về nhà, người đó cũng là cô ruột của Dạ Minh Châu. Ngay khi mọi người còn sửng sốt chưa biết phải làm gì thì chính Minh Châu đã là người chủ động gọi ngay đến phòng mạch của cô mình và nằng nặc đòi cô phải đến nhà tôi cho bằng được.
Còn lại một mình, tôi lúc này mới nhanh bước lại phía trong phòng rồi lo lắng ngồi xuống cạnh bên, mắt chăm chú nhìn đăm đăm vào nhân ảnh đang nằm trên giường.
Tiểu Mai nhắm nghiền mắt nằm an nhiên như đang ngủ chứ chẳng hề giống như đang trong tình trạng bất tỉnh chút nào. Nàng vẫn chưa tỉnh lại kể từ sau khi nãy, tính ra đến giờ cũng đã được gần ba mươi phút. Nhưng nghe nhịp thở tuy khẽ nhưng rất đều của nàng, và cũng được bác sĩ xác nhận là không có gì quá lo lắng nên tôi giờ đây mới có thể ngồi lặng im cạnh bên.
Nhẹ nắm lấy tay Tiểu Mai, tôi dường như cảm thấy an tâm hơn khi nhận rõ hơi ấm từ tay nàng. Quen nhau đã lâu nhưng giờ đây tôi mới thấy được bản thân mình sẽ ra sao khi vạn nhất Tiểu Mai gặp phải chuyện chẳng lành. Vừa nãy, khi nàng ngã xuống bất tỉnh cũng là lúc tim tôi bị bóp nghẹt lại, đầu óc như bị giáng một nhát búa mạnh mẽ vào người mà đánh tan luôn hình ảnh một Tiểu Mai từ trước đến giờ có sức khỏe khá tốt và luôn tự chăm sóc được bản thân mình.
Dù rằng chuyện con gái bị xỉu này không phải là hiếm gặp, đến ngay trường tôi thỉnh thoảng trong giờ chào cờ cũng có hiện tượng này. Đó là những khi bọn tôi đang ngồi nghe thầy hiệu trưởng diễn văn thì bất thần ở một góc sân nào đó có những tiếng la nhốn nháo vang lên, rồi một tên con trai sẽ chạy ra, trên tay ôm xốc cô bạn học cùng lớp mà tất tả phóng về hướng phòng y tế. Việc không dừng lại ở đó, sau khi cô bạn gái kia xỉu được một lúc, khiến bầu không khí trang nghiêm của buổi lễ chào cờ đầu tuần được khuấy động lên đầy tiêu cực một chút thì từ một góc sân khác, lại nhộn nhạo hẳn lên. Và rồi lại ở một khoảng sân nữa, rồi vài tên con trai chạy ra, trên tay là cô bạn cùng lớp, cũng hốt hoảng chạy đến phòng y tế.
Tôi không rõ lắm đó là bệnh gì, do nguyên nhân gì mà lại có vụ “xỉu dây chuyền” thế kia, mà lại xảy ra toàn với con gái trong giờ chào cờ. Nhưng tôi cũng không lấy làm quan tâm lắm vì đến giờ đã qua hai năm học, lớp tôi chẳng có nhỏ nào bị “xỉu dây chuyền”, Tiểu Mai thì lại càng không. Trong mắt tôi, Tiểu Mai luôn là người rất chu toàn với mọi người xung quanh, vậy thì đừng nói gì đến bản thân nàng. Cộng thêm trước giờ tôi cực kì ít thấy nàng bị bệnh lặt vặt, cảm mạo hay nhiễm lạnh thông thường, thế nên trong đầu tôi đã dần tự mặc định rằng Tiểu Mai của tôi có sức khỏe khá tốt.
Thế nhưng chuyện xảy ra hôm nay, dù là bất ngờ không ai đoán trước được, cũng không thể tránh được nhưng tôi đã dần cảm nhận được rằng Tiểu Mai vẫn là một cô gái liễu yếu đào tơ. Và tôi lại càng lo lắng hơn khi nhận ra đêm qua lúc tôi đón nàng ở sân bay Tân Sơn Nhất, ấn tượng đầu tiên sau vài mươi ngày xa cách của tôi về nàng là nàng có phần gầy đi trông thấy.
Vậy là sao? Có phải từ trước đến nay tôi đã quá chủ quan, tuy miệng nói rằng yêu Tiểu Mai nhưng bản thân thì vẫn chưa hết lòng, vẫn chưa quan tâm chăm sóc nàng đúng mực? Vừa nãy, tôi đã nhận ra rằng nếu… nếu vạn nhất một ngày Tiểu Mai gặp chuyện chẳng lành, chắc tôi sẽ phát điên lên mất. Giờ đây chỉ là nàng bị xỉu vì sốc tâm lí mà tôi đã hoang mang đến vậy thì sau này, lỡ sau này… sẽ còn thế nào nữa chứ??!!
Mải suy nghĩ mà tôi không biết rằng mình đang nắm tay Tiểu Mai dần dần chặt hơn, cho đến khi…
- Anh…! – Một tiếng kêu khe khẽ vang lên.
Tôi choàng tỉnh mộng, mừng mừng tủi tủi, lắp bắp liên hồi:
- Em… em tỉnh rồi… rồi à?
Tiểu Mai chầm chậm mở mắt, rồi nàng vô thức gượng ngồi dậy, ngạc nhiên hỏi:
- Em sao… lại nằm ở đây?
- Cứ nằm nghỉ đi…! – Tôi khẽ ấn vai nàng. – Em vừa… xỉu đó!
- Hơ… sao em lại xỉu? – Nàng ngơ ngác, tròn mắt nhìn tôi.
- Bác sĩ nói là… em bị sốc, nãy do sợ quá nên xỉu…! – Tôi rầu rĩ đáp, bất giác cảm thấy mình trăm ngàn lần tội đáng muôn chết, vừa đón nàng về nhà hôm qua thì hôm nay đã lại liên lụy đến nàng.
Tiểu Mai thừ người ra trong giây lát, rồi nàng chợt khẽ cười nhợt nhạt:
- Ừ… bác sĩ nói đúng đó, em… cũng nghĩ mình vậy!
Khi ấy, chỉ trong một phần ngàn của giây, tôi chợt nhận thấy có điều gì đó rất không bình thường, nhưng như ánh sáng chợt lóe lên giữa màn đêm dày đặc rồi vụt tắt, tôi không thể nào cắt nghĩa được nỗi lo mơ hồ đó.
- Hai bác đâu rồi, anh…?
- Ở dưới nhà, em đang nằm trong phòng anh…!
- Lúc nãy… em có hơi sợ nên mới… anh có sao không? Có bị… bác trai đánh không? – Tiểu Mai thẫn thờ nhớ lại rồi nàng tất tả nhìn tôi hết một lượt từ đầu trên xuống dưới.
Thật tình khi ấy tôi chỉ muốn ôm chầm lấy người con gái trước mặt mình mà thôi. Từ đầu đến cuối rõ ràng đều là lỗi của tôi, chính tôi tự nói dối gia đình, tự nằng nặc đòi vào Sài Gòn đón Tiểu Mai để rồi dẫn đến hôm nay liên lụy sang cả nàng. Ấy vậy mà Tiểu Mai không hề trách tôi lấy nửa lời, cũng chẳng quan tâm mình vừa bị ngất đi, mới tỉnh dậy đã quan tâm đến tôi. Thật là… thật là tôi trước đến giờ, đến tận hôm nay vẫn luôn mang theo bên người những món nợ ân tình từ nàng.
Cố dằn cơn xúc động, tôi cắn môi hỏi:
- Em… có thấy gì trong người không? Có gì mệt mỏi hay gì không?
- Chắc là không… hì, giống như tự dưng bị ngủ một giấc mà không được báo trước thôi! – Tiểu Mai lắc đầu đáp.
Hơi gục đầu xuống giường, tôi rầu rĩ thì thào:
- Anh xin lỗi, tại….!
- Anh đừng tự trách nữa, em không giận gì đâu! – Vốn thông minh, Tiểu Mai đã hiểu hết ngay những gì tôi định nói và ngắt lời liền.
- Nhưng…! – Tôi lại thở dài não ruột. – Lỡ em có bề gì thì…!!!!!!
- Gì chứ? Anh trù em à? – Nàng nghiêng mái đầu, hấp háy mắt.
- Không… chỉ là… anh thấy lo thôi, khi nãy lúc em xỉu, anh đờ cả người…! – Tôi cười khổ đáp.
- Em là con gái mà, dĩ nhiên đâu có thần kinh thép như anh được, lúc nãy… lúc nãy có sợ cũng là chuyện hiển nhiên thôi! – Tiểu Mai bĩu môi, khẽ cấu vào tay tôi.
- Nhưng em vừa mới xỉu đó…, anh chưa từng thấy ai xỉu trước mặt mình đâu, huống hồ gì lại còn là em nữa!
- Thì… thôi, dù gì em cũng tỉnh lại rồi, cũng không có mệt gì hết, anh đừng lo nữa mà!
- Nghĩ sao kêu không lo cho được hở trời…!
Trông cái bộ tôi thở vắn than dài, Tiểu Mai không đành lòng nhìn người yêu mình như vậy nữa nên bèn chuyển chủ đề:
- Mà chuyện sao rồi? Anh… được ba mẹ tha tội chưa?
- Em lo chi cái chuyện nhỏ đó vậy ??!! – Tôi thực sự chưng hửng.
- Người ta muốn biết mà, chứ anh vừa đón người ta về hôm qua, giờ đã… rầu rầu thế này, hứa gì là nghỉ hè gì chứ, sợ có khi ra ngoài chơi cũng bị cấm luôn mất, hứ! – Tiểu Mai phụng phịu, làm bộ dỗi, nhẹ đập tay liên hồi lên vai tôi.
Lại thở dài (hôm nay tôi thở dài hơi nhiều), tôi nhăn nhó nói:
- Từ lúc em xỉu tới giờ, anh với ba mẹ chưa nói thêm câu nào hết, cả nhà toàn lo cho em đó!
- Hi…!
- Em cười gì đó?
- Thì thấy vui thôi, được ba mẹ anh lo lắng, em có hơi… thinh thích!
- Trời đất, ai mà chẳng vậy?!
- Khác chứ, em xỉu ở nhà anh nè, có anh nè, ba mẹ anh nè, rồi anh Phúc nữa!
Đến đây thì tôi thật sự không thể hiểu được Tiểu Mai, cảm giác như nàng đón nhận tin mình bị ngất rất bình thản, hoàn toàn không có vẻ gì bàng hoàng sửng sốt như những đứa con gái bị “xỉu dây chuyền” được thông báo tình trạng sau khi tỉnh lại trong phòng y tế.
Nhưng tôi chưa kịp nói thêm thì ba mẹ tôi đã bước vào phòng.
- Ơ, bé Mai, con tỉnh rồi?! – Mẹ tôi ngạc nhiên, bà nhanh bước lại gần.
- Dạ…!!!
Ba tôi không nói gì, ông lẳng lặng kéo ghế ngồi xuống cạnh bên, đưa mắt… hiền từ (tôi là tôi cực kì hiếm thấy ánh mắt hiền hiền như này của ba) nhìn Tiểu Mai.
Tiểu Mai vội ngồi thẳng dậy, toan bước xuống giường thì đã bị mẹ tôi ngăn lại:
- Con cứ ngồi nghỉ đi cho khỏe, giờ thấy trong người ra sao rồi?
- Dạ con khỏe hẳn rồi, chỉ là… ngất một chút nên không sao! – Tiểu Mai cười lỏn lẻn.
- Ừ, thật là… hai bác xin lỗi con, ngày đầu về Việt Nam mà đã bị vậy, thật… ngại! – Mẹ tôi thở dài. (hôm nay hình như người nhà tôi toàn thở dài, không thích thở như bình thường)
Nói rồi bà đặt tay lên trán Tiểu Mai như xác nhận thêm một lần nữa rằng nàng vẫn khỏe, rồi mới tiếp lời:
- Ổn rồi, không sao đâu!
- Dạ, con cảm ơn bác! – Tiểu Mai lễ phép thưa, tôi để ý gò má nàng có đôi chút ửng hồng.
Ngồi ở cạnh bên, ba tôi lúc này mới tằng hắng vài tiếng rồi nói:
- Con… ăn gì chưa? Ăn chung với nhà bác luôn nhé?
- Dạ không… con… dạ…! – Tiểu Mai từ chối theo phản xạ rồi cũng chợt nhận ra là mình bị hớ vì lúc chiều nàng theo về nhà tôi cũng là do tôi mời nàng cùng về ăn tối.
- Ừm, con cứ ngồi nghỉ đi cho khỏe! – Nói rồi ba tôi đứng dậy, lấy tay dí vào đầu tôi và cố nói rõ to, nghe như có phần nào đó đang tự trách bản thân. – Cũng tại cái thằng này mà ảnh hưởng đến con, thật là… !!!
Và ông lại gằn giọng tiếp lời, lần này là nói với tôi:
- Đợi đó, ba xử mày sau! – Rồi ba tôi bước ra khỏi phòng, đi một mạch xuống nhà dưới.
Tôi lại thở dài thêm lần nữa, đưa mắt sang nhìn Tiểu Mai thì trông thấy nàng cũng đang tủm tỉm.
- Gì nữa? – Tôi thắc mắc.
- Nhờ… em xỉu mà anh mới thoát nạn đó, lại cứu anh rồi..!! – Tiểu Mai khúc khích cười, quên cả luôn mẹ tôi đang ngồi bên cạnh.
Và y như rằng không ngoài dự đoán của tôi:
- Cái gì? Hai đứa… mấy con xưng hô nhau là gì? – Mẹ tôi ngạc nhiên, hết nhìn tôi lại quay sang nhìn Tiểu Mai.
- …..!!
- ………!!!
Dĩ nhiên cả tôi và Tiểu Mai đều không dám nói thêm gì nữa, phần Tiểu Mai thì tôi không hiểu tại sao bình thường nàng vốn thông minh là thế, vậy mà hôm nay lại phạm phải lỗi… ngớ ngẩn quá chừng, cả gan xưng hô thân mật yêu đương trước mặt người lớn.
Thế nhưng mẹ tôi lần này không mắng cũng không la, và cũng không có vẻ gì là cấm cản, bà chỉ lắc đầu nói:
- Cũng không trách được, đúng là cha nào con nấy…!
- Dạ…? – Tiểu Mai sửng sốt, tò mò hỏi.
Rồi mẹ tôi quay sang nhìn tôi, bà như nửa cười nửa ngao ngán và nhìn Tiểu Mai tiếp lời:
- Hồi còn trẻ, ba của thằng Nam cũng từng đón xe từ Phan Rang vào tận Sài Gòn, thuê một chiếc Honda 87 chỉ để chở bác đi dạo cuối tuần, rồi buổi tối lại ra tận đường lộ bắt xe trở về Phan Rang để sáng mai đi làm!
- Woa… lãng mạn quá…! – Tiểu Mai xuýt xoa. – Vậy là giống hệt luôn….!
- Chỉ khác là ba của nó không có nói láo gia đình! – Đến đây mẹ tôi lại lừ mắt, đưa tay như vờ đánh tôi. – Cái thằng… mày lớn đầu mà dốt!
Tôi thì biết thân biết phận, ngậm bồ hòn làm ngọt mà im lặng là vàng.
- À… mà làm sao bác trai biết được anh…à biết Nam nói dối vậy bác? – Tiểu Mai lại tò mò, không hiểu sao ở trước mặt mẹ tôi nàng lại đánh mất đi đâu vẻ lạnh lùng ít nói cố hữu.
- Chuyện này, thật ra hai bác có biết nó nói láo đâu. Chỉ là tự nhiên có hai con bé đến nhà hỏi thăm thằng Nam, con bé Châu thì bác có biết qua vì cũng mua hoa ở nhà nó, còn bé… người nước ngoài kia thì bác không biết. Hai đứa đến hỏi bữa nay sao thằng Nam không tới phụ đạo dạy kèm nữa? – Mẹ tôi vừa kể vừa nhìn tôi đầy ý nhị.
Rồi bà lại kể tiếp, lần này quay sang nhìn Tiểu Mai:
- Lúc đó thì bác mới biết hóa ra trước giờ thằng Nam đi dạy kèm, chưa kịp nở mày nở mặt chút nào thì con bé Khả Vy gì đó nói là học cùng lớp, gọi điện rủ thằng Nam đi chơi!
- ….! – Mẹ tôi vừa kể đến đây thì Tiểu Mai đã vụt mắt sang tôi, hàn khí tỏa ra tuy kín đáo mà như lạnh thấu tim tôi.
- Lúc đó là ba thằng Nam nghe máy, mới nói là thằng Nam đi qua nhà ngoại thằng Chiến bạn trong lớp chơi cũng hai ngày rồi. Mà không biết sao ổng lại hỏi nhỏ Vy đó có biết gì về chuyện đi chơi này không, rồi bác thấy ổng gật gù chi đó. Vừa hay vài phút sau thằng Nam về chung với con, nên ba nó mới hỏi thử một câu thăm dò, và cái bản mặt lơ láo của nó cũng tự nói ra là nó nói xạo luôn rồi!
Mẹ tôi kể đến đâu, tôi tá hỏa tam tinh đến đó. Hóa ra nói từ đầu đuôi cơ sự đến giờ thì là ba tôi thật sự chẳng biết hay xác nhận được là tôi nói láo vụ nhà ngoại thằng Chiến. Chỉ là ông thấy có hai nhỏ Uyển Nhi với Dạ Minh Châu đột ngột cùng đến tìm tôi, sau đó lại đến Khả Vy gọi điện sang, thế là ba tôi thấy nghi nghi sao đó nên mới chơi bài gài. Ngờ đâu gài trúng, tôi vừa về nhà đã bị bộ dạng hùng hổ của ba hù sợ hết xí quách, thế nên vẻ mặt hoảng hốt của tôi đã tự tố cáo tôi mất rồi.
Tiểu Mai ngồi nghe cạnh bên mà cũng khúc khích cười rung cả người, rồi nàng mới nhìn tôi:
- Giờ thì biết anh… à Nam, thông minh học giỏi là nhờ ai rồi nhe, hì hì!!!
- Ờ…! – Tôi chán nản gật đầu, trăm phần chết nhục vì bị chết bởi chiêu “tâm lý chiến”.
Mà ba tôi gài thế thì đằng nào cũng trúng, bạn bè gài còn có thể nghi ngờ mà phản pháo được, chứ xông tới ầm ầm như khủng long phun lửa giống ba tôi thì có khi tôi từ chẳng có tội cũng phải hoảng hốt nhận tội luôn ấy chứ.
Trông Tiểu Mai cười đùa như vậy thì mẹ tôi cũng phần nào yên tâm hơn trước, bà đứng dậy định bước ra khỏi phòng nhưng nghĩ sao đó lại dừng bước và nói với Tiểu Mai:
- Con vừa về Phan Thiết, mà vẫn đang ở một mình à?
- Dạ, trước giờ con vẫn vậy…! – Nàng ngập ngừng đáp.
- Là như vầy, bác vẫn chưa yên tâm lắm sau vụ khi nãy, với cả cũng một phần là do gia đình bác ảnh hưởng tới con, nên tối nay con sau khi ăn ở nhà bác xong thì để thằng Nam chở về nhà, con thu xếp quần áo đủ mặc khoảng một tuần mười ngày gì đó rồi qua nhà bác ở cũng được, nhé? – Mẹ tôi đưa ra lời đề nghị không thể nào tin được.
- ….! – Tiểu Mai nhất thời không biết phải nói gì vì quá bất ngờ trước lời đề nghị hấp dẫn này.
Chỉ có tôi là giãy nảy lên dù rằng trong lòng đang vô cùng sung sướng:
- Ủa mẹ, nhà mình còn phòng nào nữa đâu?
- Mày qua ngủ với thằng Phúc! – Mẹ tôi đáp gọn lỏn, giọng điệu quả quyết.
Rồi bà lại quay sang Tiểu Mai, nhẹ giọng hỏi:
- Con thấy sao? Xem như qua nhà bác chơi, dù gì cũng đang là hè!
Ngập ngừng thêm ít giây nữa rồi Tiểu Mai cũng cười tươi như hoa, hệt như nàng vừa nãy chưa từng bị ngất:
- Dạ được, con... xin nhờ bác!
Và nàng cũng nhìn tôi cười mỉm, hệt như không thể tin được tình huống cân não vừa nãy lại diễn tiến theo hướng này, tốt đẹp đến mức chẳng thể hoàn hảo hơn được ít nhất là đối với hai đứa chúng tôi.
Hôm đó, trong phòng có hai người nữ thì tôi đều muốn hét lên rằng tôi yêu cả hai người đó nhất trên đời này. Nhưng ngẫm đi nghĩ lại thì thấy đằng nào tôi cũng đã lớn nên lại thôi, vui vẻ phóng xuống nhà dưới rửa mặt để rồi lạnh gáy nhận ra ba tôi vẫn còn muốn xử tôi ghê lắm.
Đây gọi là tái ông mất ngựa chưa hẳn đã xui, sự đời xảo hợp khó lường, tôi cùng Tiểu Mai đoàn tụ vui vẻ để rồi nàng ngất ở nhà tôi, ấy là trong phúc có họa. Nhưng giờ đây Tiểu Mai lại được chính mẹ tôi mời sang ở cùng “một tuần mười ngày gì đó” thì chắc chắn là trong họa có phúc mất rồi, chính xác đứt đuôi con nòng nọc luôn chứ còn sao nữa!
Chap 367
Truyện đang được tác giả sáng tác các bạn cố gắng chờ nhé khi nào ra chap mới mình sẽ update lên đây (dạo này tác giả rất ít viết truyện có khi 2 tháng mới ra chap mới ^^)
Post a Comment