Chap 141
Tôi thẫn thờ đạp xe quay về, nhấc từng guồng pê-đan cảm giác nặng trịch như đeo đá dưới chân, đầu óc trống rỗng vì vẫn còn bàng hoàng trước sự việc vừa rồi. Sao sự đời lại có thể đùng một cái là thay đổi 180 độ như vậy chứ, trong khi chỉ vài hôm trước Tiểu Mai còn tận tình dạy guitar cho tôi, vậy mà giờ đây nàng lại lạnh lùng đuổi tôi thẳng thừng không thương tiếc vậy ?

Phải rồi, chính thị là do tên Triết đã thấy tôi hôm bữa qua nhà Tiểu Mai, nên hắn ghen lên bảo nàng không được cho tôi đến nhà nữa, hẳn là như vậy rồi. Cơ mà hắn lấy quyền gì mà ghen, trong khi chính hắn lại đi bắt cá 3 tay, hắn lấy tư cách gì mà ghen ? Sao tên Sở khanh nhà ngươi lại nhỏ nhen vậy chứ, ta đi học đàn thì có ảnh hưởng gì đến Tiểu Mai của ngươi không ? Mà có ảnh hưởng thì liệu ngươi có tức không, trong khi ngươi lại còn quen với cả Diễm và Trân ? Ta với ngươi nước sông không phạm nước giếng, vậy thì cớ vì sao lại ép ta đến bước đường này, bị người ta đuổi ra khỏi nhà cứ như một thằng đầu trộm đuôi cướp không bằng ! Triết ơi là Triết, ta hận ngươi, ngay bây giờ mà gặp ngươi thì ta chẳng ngần ngại gì tọng vài đấm vào mặt đâu !

Tôi vừa nhắc Triết đã có Triết xuất hiện, cũng như bữa tối hôm nào, cũng tên Sở khanh này đạp xe ngược lại hướng với tôi, và cũng nở nụ cười nửa miệng khó ưa. Tôi nổi máu điên lên gào to chửi đổng :

- Cái thằng khốn nhà ngươi dám……. !

Nhưng tôi chưa kịp chửi thêm những gì tệ hại hơn thì Triết đã co chân đạp thẳng vào hông xe :

- Bốp…. !

Tôi vì quá bất ngờ không kịp trở tay nên chới với rồi té lăn cù ra đường :

- Oạch…….. !

Rồi tôi thấy đầu mình đau điếng, khung cảnh trước mắt mờ dần, bên tai vẫn văng văng tiếng cười xảo trá của tên Triết họ Sở đằng xa.

Mọi thứ tối sầm lại, tôi….đang chết hay sao…… ?

Nhưng chợt tôi thấy có ánh sáng le lói đằng xa như ở phía cuối một đường hầm, và lại có một tiếng gọi gấp gáp :

- Anh N….anh bị gì vậy…. ?

Tôi quả thật là tốt số quá mà, vừa lên đến thiên đường đã có tiên nữ nhận mặt biết tên, phải chăng kiếp trước tôi là Chân Võ Thiên Hoàng kiêu hùng thiện chiến nhất Thiên phủ, rồi bây giờ khi đã đăng tiên qui vị, tôi được đích thân Đế Thích Thiên phái tiên nữ đến đón tiếp hay sao ? Chắc là vậy rồi, thôi, âu cũng là ngậm cười nơi bồng lai tiên cảnh.

- Anh dậy mau, làm gì mà cười hoài vậy ?

Tôi từ từ mở mắt ra, xem thử chốn tiên cảnh đẹp cỡ nào, và nàng tiên nữ này mĩ sắc thế nào, có được như cô nàng Tiểu Mai vừa đá tôi ra khỏi nhà hay không vậy ?

- Ớ…..Trân….tiên nữ đâu ? – Tôi mở mắt dậy, ngơ ngác hỏi.
- Tiên gì ? Anh ngủ mơ à ? – Trân đỡ tôi ngồi thẳng lại.
- Là sao…. ? Sao anh lại nằm đây ? – Tôi thấy đầu mình đau như búa bổ.
- Tự dưng em đang làm bài thì nghe cái ầm, quay sang thì anh đã té lăn khỏi ghế mà rơi ra sàn nhà rồi ! – Cô bé nói, khuôn mặt vẫn còn hoảng hốt.
- Ơ….à…..chắc….à….chắc anh vừa ngủ gật.. ! – Tôi đã hoàn hồn trở lại.
- Khiếp, ngủ thì sang giường mà nằm, ngồi luôn trên ghế thì bảo sao lại không té ! – Trân dựng cái ghế lên - Anh có sao không ? Xuống nhà rửa mặt đi !
- Ờ…chắc ko có gì đâu, em làm bài tiếp đi ! – Tôi khoát tay rồi lò dò đi xuống dưới nhà.

Vốc từng ngụm nước lạnh trong tay hất vào mặt, tôi bắt đầu thấy tỉnh táo trở lại, ba hồn bảy vía đã quay về thân thể. Rồi tôi cầm chai nước lạnh ra ngoài sân ngồi, đầu óc trống rỗng nhìn bâng quơ, ngoài sân gió vẫn mát rượi, cây me tây to đùng đang rủ bóng che hết cả khoảng sân rộng.

Hoá ra vừa rồi do khung cảnh mát mẻ thư thái này mà tôi ngồi đợi Trân làm bài rồi ngủ gật luôn trên ghế, chốc sau gặp ác mộng thì mới té cái oạch ra đất, bây giờ người ngợm đã thấy hơi ê ẩm, may mà lúc nãy không đập đầu vào cạnh bàn hay chân tủ, chứ ko thì giờ này tôi đã thăng tiên thật sự cũng chưa biết chừng.

Nhưng giấc mơ khi nãy cứ như là sự thật, không, phải gọi đó là ác mộng mới đúng, bây giờ lưng áo tôi vẫn còn ướt đẫm mồ hôi. Những cảm xúc trong cơn ác mộng khi nãy đã từ từ quay về, lúc nghe Tiểu Mai xác nhận rằng nàng có bạn trai là tên Triết, tôi đi từ bất ngờ đến hụt hẫng, và lúc nào nói “ Mình thương anh ấy “, tôi nghe như có tiếng lách tách vụn vỡ trong tim, và khi Tiểu Mai bảo tôi đừng sang nhà nàng nữa thì tôi đờ người ra, chẳng biết phản ứng như thế nào cho phải.

Tuy là mơ, nhưng tôi lại thấy những cảm xúc này rất thật, và thật đến nỗi…bây giờ tôi lại mừng vì đó chỉ là mơ, mừng vì tôi không có bị Tiểu Mai đuổi, và mừng vì…những cảm xúc này chỉ tồn tại khi tôi mơ, chứ nếu là ở ngoài đời thật thì lấy mặt mũi nào mà đối diện với Vy nữa đây ? Tư cách gì mà nhìn thẳng vào Vy nữa, khi mới vừa rồi trong cơn mộng mị, tôi đã thủ vai là một thằng bị con gái từ chối tình yêu chứ !

Tôi nhớ đã từng đọc ở trong sách, giấc mơ là sự phản ánh lại kết quả của những gì bạn đã suy nghĩ quá nhiều lúc ban ngày, để rồi ban đêm não bộ khi làm việc, sẽ gói ghém những điều cần thiết vào trong những hộc tủ, tua lại cả quá trình ban ngày của những gì ta đã nhìn và nghĩ. Vậy thì không lẽ, lúc ban ngày, tôi đã nghĩ quá nhiều về Tiểu Mai hay sao ? Không, không phải, lúc tỉnh táo tôi toàn học với tập guitar, rồi nghĩ đến Vy lúc này đang làm gì, rủ Vy đi chơi ở đâu, chứ tôi nào có nghĩ đến Tiểu Mai nhiều đến nỗi phải gặp cả nàng trong giấc mơ chứ !

Nhưng liệu có phải là lúc thần trí tỉnh táo, để ngăn bản thân thôi không nghĩ về Tiểu Mai nữa, tôi đã cố hướng đầu óc về phía Vy, chối bỏ mọi điều suy nghĩ về Tiểu Mai như hồi đầu năm học ? Rồi lâu dần đó đã thành một phản xạ được rèn luyện có điều kiện, cứ thấy Tiểu Mai là tôi lại phải nhìn sang Vy, như để tự trấn áp bản thân mình.

Phải chăng điều gì mà ta càng trốn tránh, thì trong giấc mơ ta lại càng gặp phải ? Khi cái mà ta nghĩ là thật dùng để chèn ép chôn chặt cái mà ta gọi là ảo ? Đến khi trong khi ngủ, cái gọi là ảo lại chính là cái tôi thật sự, không còn bị kìm nén đã trở mình phản biện lại cái mà ta cho là thật nay đã không còn đủ tỉnh táo và can đảm để khẳng định nó là sự thật hiển nhiên nữa ?

Cứ xoay vòng quanh mớ thật thật ảo ảo này, tôi đã dần thấy đầu óc quay cuồng, hớp nước liên tục, nhìn đồng hồ thì đã hơn 10 giờ. Tôi thở dài đứng dậy bước lại lên trên phòng học

- Em làm xong bài hết chưa ? – Tôi ngồi xuống hỏi.
- Xong lâu rồi thầy, mà nãy té có đau không ? – Trân nhìn tôi.
- Ờ…cũng không, hơi hơi đau thôi ! – Tôi với tay lấy cuốn tập toán.
- Anh buồn ngủ thì cứ ra bài cho em thật nhiều rồi lên giường nằm cho thoải mái, ai đời lại đi ngủ trên ghế ! – Cô bé nói.
- Ừ, tự dưng lại ngủ gật ! – Tôi nhún vai đáp.

Chấm bài xong xuôi, tôi giao thêm vài bài lí thuyết cho Trân học rồi ra về, vừa bước vô nhà đã lao ngay vô phòng tắm xối vài gáo nước mát lạnh cho thư thả đầu óc vốn đã khét lẹt về mớ triết lí tự tạo khi nãy.

Đến chiều, lúc chở Vy học về, tôi hỏi bâng quơ :

- Vy nè, có bao giờ mọi thứ trong giấc mơ đều là sự thật không ?
- Còn tuỳ N mơ về điều gì nữa chứ ! – Vy ngạc nhiên đáp.
- Ừm, đại loại như một chuyện mà ta nghĩ là chẳng bao giờ tồn tại ngoài đời được ! – Tôi cố miêu tả thật hình tượng.
- Vậy thì dĩ nhiên rồi, điều mà không tồn tại thực sự thì nó sẽ chỉ có trong giấc mơ mà thôi ! – Vy trả lời.
- Ừ nhỉ ! – Tôi đần mặt ra vì mình vừa hỏi một câu mà tự nó đã có đáp án.
- Chứ N vừa mơ thấy gì à ? – Vy nhìn nghiêng thắc mắc.
- Không….hỏi cho biết vậy thôi ! – Tôi lúng búng đáp.
- Vậy hở ? Vy cũng vừa mơ xong tối hôm qua nè ! – Em ấy nói.
- Mơ thấy gì ? – Tôi hỏi.
- Mơ thấy chút nữa N bỏ Vy ở nhà, chứ không đi chơi chung nữa, mà nghe đâu giấc mơ thì hay ngược lại với sự thật lắm ! – Vy nháy mắt cười cười.

Tôi phì cười trước sự lém lỉnh muôn thuở của cô nàng, gật đầu cái rụp giao kèo hôm nay dạo chơi thả giàn đến chán mới về, phía sau lưng Vy vỗ tay đồng ý ngay tắp lự.

Buổi học guitar sau ở nhà Tiểu Mai, tôi ra chiều uý kị vì vẫn còn bị giấc mơ hôm trước át vía, đến nỗi nàng nói gì thì tôi gật đầu nghe đó và làm theo ngay không dám hó hé trêu đùa, vì chỉ sợ bất cẩn chút gì là bị đuổi thật như chơi. Chốc chốc, tôi lại…không ngăn được bản thân mình cứ nhìn Tiểu Mai rồi lại phải vội vàng cắm mặt vào cây đàn như sợ bị bắt gặp :

- Gì vậy N ? – Nàng cười nhẹ, nhìn tôi hỏi.
- À…không… ! – Tôi bối rối đáp.

Tiểu Mai tủm tỉm cười, khẽ khàng nâng tay rót trà vào tách, rồi nhẹ vuốt tóc, đưa ngón tay thon dài lật từng trang sách hợp âm.

Tôi đã bắt đầu đàn loạn nhịp, điệu nọ xọ qua điệu kia, từ Slow surf vọt sang điệu Rock Ballad.

Và nghe tim đập từng hồi……

Chap 142
Tôi ngồi trong phòng tự sám hối vì cái mớ ngoại tình tư tưởng ngày hôm qua của mình, miệng lầm rầm thề thốt linh tinh :

- Đừng có mà tơ tưởng gì Tiểu Mai nữa, người ta có bạn trai rồi, mày cũng có bạn gái rồi N à, tao hiểu mày mà N, chuyện rung động trước con gái xinh đẹp là chuyện bình thường của con trai, thằng nào mà chối thì một là nó nói láo, hai là nó bị đồng tính. Nhưng làm gì thì làm, mày đừng có để cảm xúc đưa lối mà hãy để lí trí dẫn đường, mày đang là bạn trai của Vy, và em ấy là bạn gái của mày, đừng làm người ta buồn nữa. Mày nghe rõ chưa N ? Đừng có chửi tên Triết là Sở Khanh rồi chính mày cũng tự vả mồm mày nhé, còn léng phéng thêm nữa thêm nữa thì trời đất không dung, vạn kiếp bất phục đấy !

- À, phải tìm thêm hình phạt thật thiết thực nữa, một bữa nghĩ bậy là nguyên ngày nhịn….Sting với khô bò nhé !

Tự yên tâm với mớ tuyên thệ tầm xàm bá láp, tôi tót xuống nhà ăn cơm, chắc mẩm với hình phạt cực kỳ “ tàn khốc “ này thì tôi sẽ chẳng còn dám ngoại tình tư tưởng nữa.

Nhưng cái mồm nói là một chuyện, và cái đầu nó nghĩ ra sao lại là một chuyện khác, thánh N 10A1 xưa nay chỉ giỏi được cái tài…nói phét.

Bữa học Guitar tiếp theo, tôi bắt đầu được Tiểu Mai dạy cho cách chơi một đoạn intro và đoạn bridge của bài hát. Từ ngày đầu tiên biết guitar đệm hát đến giờ, tôi chỉ thấy bài nào cũng như bài nào, chỉ khác ở phần đệm là các hợp âm khác nhau, chứ không thì nếu chơi toàn hợp âm là nghe y phóc, những giai điệu quen thuộc cứ lặp đi và đổi lại qua vài mươi thứ tự.

Nhưng lần này thì trình độ đệm hát đã sang trang mới, Tiểu Mai tựa vào đàn, nàng bắt đầu dạo một đoạn nhạc intro, và vừa nghe tôi đã biết đó là bài My love vừa học hôm bữa, quả tình đây là lần đầu tiên tôi được nghe một bài đệm hát mộc toàn diện đến vậy. Chỉ là một guitar, một giọng hát mà đầy đủ nhạc dạo, nhạc đệm, những đoạn nối và cả đoạn lead riêng lẻ, tôi ngẩn người nhìn Tiểu Mai không chớp mắt.

“ I try to read, I go to work, I'm laughin' with my friends, but I can’t stop to keep myself from thinking… “ !

Giọng hát nhẹ nhàng có phần hơi yếu, tiếng đàn tây ban cầm thánh thót rót theo từng giai điệu, nhả từng nốt nhạc rơi theo những ngón tay thon dài đang lướt trên phím đàn.

Tôi thừ người ra mê mẩn, để rồi khi Tiểu Mai nhìn lên, nàng đỏ mặt rồi dừng lại giữa chừng, chuyền đàn sang cho tôi :

- Nè…thấy rồi đó, N…tập đi ! – Nàng bối rối.
- À…ừ. ! – Tôi sực tỉnh, nhận lại đàn trên tay.

Rồi Tiểu Mai đứng dậy đi ra nhà sau, để tôi ngồi lại ngẩn ngơ và trong đầu chỉ văng vẳng một giọng nói :

- “ Bữa nay mày nhịn Sting chắc rồi N à ! “

Và bữa hôm đó, tôi chẳng thể học hành gì được, lời Tiểu Mai nói cứ tai nọ xọ tai kia mà lẻn ra ngoài, tôi loay hoay mãi mà vẫn không chơi được đoạn intro My love ngắn ngủn, dù rằng nếu là mọi hôm thì tôi đã xong tự đời tám hoánh rồi.

Đến cuối buổi, khi tôi đang thu xếp tập vở thì Tiểu Mai nói :

- N nè, bữa học sau ấy !
- Ơ…..? - Tôi ngớ người, bỏ xừ rồi, sao giống giấc mơ hồi bữa quá vậy, đừng nói là “ bữa sau N đừng sang đây “ nữa nha.
- Bữa sau mình bận rồi, mình học bù chiều chủ nhật được không ? – Nàng đề nghị.
- Ừ…được chứ ! – Tôi thở phào nhẹ nhõm, hú vía ông bà thật.
- Ừm, thế chiều chủ nhật 3 giờ nhé ! – Tiểu Mai gật đầu.

Tối đó, tôi thân tại bàn ngồi học mà đầu óc cứ nghĩ ngợi đâu đâu, bất thình lình bị ông anh đập một phát vô vai :

- Ây….cái gì vậy huynh ? – Tôi giật mình nhăn nhó.
- Uống Sting không ? Sẵn tao lấy luôn ! - Ổng nói.

Và ngay sau đó ông anh tôi há hốc mồm nhìn cái lắc đầu đầy bất lực của tôi như không tin vào mắt mình, chắc ổng đang tự hỏi “ Ai nhập vào thằng đệ mình vậy kìa ? “.

Với hi vọng xoá đi mặc cảm tội lỗi, tối hôm sau và cả hôm kế tiếp, tôi sang nhà Vy chơi từ lúc tan học đến tận gần 10h đêm mới mò về nhà ăn cơm, dù bị mẹ mắng nhưng tôi vẫn hài lòng, vì đổi lại là được nhìn thấy Vy cười tình tứ, khuôn mặt rạng ngời vui tươi như mọi khi tôi vẫn hằng ước rằng chỉ cần được như vậy mỗi ngày.

Sáng chủ nhật, tôi vạch ra kế hoạch, 8h dạy ở nhà Trân đến 11h, trưa về ăn cơm ngủ nghỉ, chiều 3h lên nhà Tiểu Mai học đàn, chiều 6h về nhà tắm rửa, sau đó sang nhà Vy chơi hoặc rủ K mập đi chơi game.

Bữa nay, tôi ngồi rung đùi nhìn Trân hí hoáy giải bài, chưa có lần nào đi dạy sướng như lần này, lâu lâu chỉ ghé mắt sang xem cô bé làm đến đâu rồi lại ngồi đợi đến lúc chấm bài, gạch vài phát, khen vài câu rồi đợi Trân nịnh lại chục câu, thế là cả làng vui vẻ, đôi lứa vui vầy, tôi đứng dậy đi về.

Đang lim dim mắt nhấn nhá ly Pepsi mát lạnh thì có tiếng mở cửa phòng, rồi chồng cô Nguyệt bước vào :

- Dạ…chào bác ! – Tôi lễ phép đứng dậy chào.
- Ừm, Trân nó học được không con ? – Bác trai hỏi.
- Dạ, khá lắm rồi bác ! – Tôi thật tình là muốn khen Trân giỏi nhưng không dám.
- Chà, hai bác cảm ơn con nhiều ! – Bác ấy cười hiền từ nhìn tôi.
- Đâu có gì bác ! – Tôi lúng búng gãi đầu.
- Hai đứa nghỉ giải lao chút nhé, Trân, con dọn mấy tấm poster với đồ đạc trên giường đi, để ba tháo chân ra thay khung mới ! – Bác trai tiếp lời.

Không lẽ để bác trai với Trân loay hoay làm mà mình ngồi chơi, thế là tôi cũng xắn tay vào phụ dù ba Trân đã liên tục bảo tôi cứ ngồi nghỉ, một hồi không được thì bác cũng gật đầu phân tôi làm việc này kia.

Cũng không có gì nặng nhọc lắm, Trân tháo hết hình ảnh và poster dán trên đầu giường để tạm lên bàn học, tôi thì phụ ba cô bé dỡ nệm xuống, tháo hết chân giường rồi xếp khung, xuống dưới nhà hai bác cháu hè nhau đem khung mới lên phòng.

- Hôm giờ nhà bác sửa lại mấy cái phòng trong nhà cho mới, tiện mọi người nghỉ hè ấy mà, mùa này nóng lắm ! – Ba Trân để bộ khung xuống dưới đất.
- Dạ ! – Tôi quệt mồ hôi gật đầu.

Chốc sau, tôi mải phụ mà quên dòm đồng hồ, đến khi ngớ người ra nhìn thì đã hơn 11h30, vội làm cho xong cái chuyện vặn ốc vô chân giường rồi xin phép hai bác nhà cô Nguyệt ra về.

- Xấp bài tập em để trên bàn, anh lấy giùm em nha ! – Giọng Trân từ dưới bếp vọng lên khi đang rửa tay.

Tôi đi đến bàn học, lần lữa đẩy mớ poster hình ảnh linh tinh ra rồi quơ vội xấp giấy Trân để trên bàn hùa vào cặp rồi tranh thủ dắt xe ra về sau khi hết lời từ chối ở lại ăn trưa luôn tại nhà cô Nguyệt.

May phước, tôi vừa dắt xe vô nhà thì mẹ tôi cũng vừa dọn cơm xong :

- Đi dạy sao về trễ thế con ? Tắm rửa rồi ăn cơm ! – Mẹ tôi bảo.
- Dạ, phụ nhà bên đó chút chuyện ấy mà ! – Tôi dựng cái tó xe lên.
- Hay là mày đi tán gái ? – Ông anh tôi quơ đôi đũa cà khịa.
- Bậy, đi dạy đàng hoàng ! – Tôi rụt cổ rồi phóng lên lầu.

Ăn trưa xong, tôi đánh một giấc thẳng cẳng ngon lành đến tận hơn 2h chiều mới mò mặt dậy, lò dò xuống dưới nhà tắm cho mát rồi lôi cây đàn ra tập thêm, chuẩn bị tinh thần chút sang nhà Tiểu Mai, ắt tôi mà soi gương lúc này thì sẽ ngạc nhiên lắm, vì rõ là đang thập phần hớn hở.

Đúng 2h30, tôi cất đàn vào bao, lên phòng định lấy cuốn sổ tay bí kíp theo thì thấy cái cặp tôi vừa đeo lúc sáng đã đâu mất tích, còn tập vở giáo án thì bị vất từa lưa trên bàn.

- Ủa mẹ ơi, cặp con đâu rồi ? – Tôi xuống dưới nhà hỏi.
- Nãy thằng P nó mượn lấy đi học lúc con còn ngủ rồi, cặp nó bị rách quai ! – Mẹ tôi trả lời.

Tôi tặc lưỡi lắc đầu rồi nhét đại luôn mớ giáo án bài vở ông anh quăng trên bàn vào luôn cái túi rộng phía trước bao đàn Guitar, định tối về rồi cất lại, mất công giờ phải chạy lên phòng sắp xếp thì tốn thì giờ. Xong xuôi đâu đó, tôi dắt xe dông thẳng sang nhà Tiểu Mai, quyết tâm bữa nay phải đàn cho được đoạn intro của bài My love.

Tiểu Mai vẫn niềm nở ra bước ra mở cổng, chu đáo pha trà đào mời tôi, và ân cần chỉ dạy tận tình, thêm cả hôm nay tôi đã hạ quyết tâm phải…dửng dưng trước sức mạnh huyễn hoặc vô hình từ nàng, thế nên chỉ chốc sau tôi đã chơi thành thạo đoạn intro, chuyển sang ráp vào phần đệm luôn.

Lúc nghỉ giải lao, trong khi đợi Tiểu Mai vào bếp lấy thêm trà, tôi mở túi trước đàn ra lục lấy cuốn sổ tay bí kíp xem lại phần chuyển bass, nhưng cuốn sổ nhỏ bị lẫn trong mớ giáo án, thế là tôi phải lôi hết ra mà tìm. Tự dưng lúc cầm xấp tập vở lên thì tôi thấy rớt ra hai tấm ảnh nhỏ, chắc là lúc sáng vội quá nên tôi quơ đại sách vở, kẹp luôn hai tấm hình này vào mớ giấy, cũng phải, trên bàn lúc đó toàn là poster với hình diễn viên ca sĩ. Tôi cúi xuống cầm lên xem thử, 1 tấm là ảnh của nhóm N’Sync, tấm còn lại…là ảnh tên Triết mà tôi thấy hôm bữa, xúi quẩy thật, nhìn đã muốn xé toang cái bản mặt này rồi. Tôi lắc đầu thở dài cất hai tấm ảnh kẹp vô vở, để bữa học sau trả lại cho Trân.

Đến tầm 5h chiều thì tôi đã được dạy sang phần Bridge, Tiểu Mai đang chăm chú ngồi bên quan sát, tôi đang hăm hở tập nhạc thì ngoài cổng có tiếng chuông cửa. Tôi ngẩn người nhìn ra ngoài, và tự dưng cái linh cảm trời ban nó lại hiện hữu, hông lẽ là….

- N cứ tập đi, Mai ra mở cửa ! – Tiểu Mai nói rồi đứng dậy bước ra ngoài.

Cổng mở, tiếng nàng cười nói pha lẫn tiếng con trai, và tôi hồi hộp đưa mắt nhìn ra ngoài. Biết ngay mà, tên Triết họ Sở đang cười cười bước vào nhà, tôi tự dưng thấy máu nóng nổi lên, nhưng phải ghìm xuống tự chủ.

- “ Bình tĩnh nào, bình tĩnh, không phải chuyện của mình ! “ – Tôi nhủ thầm.

Triết bước vào nhà, nhìn tôi rồi thoáng ngạc nhiên :

- Ủa ? Ra là em dạy guitar cho cậu này à ? Hôm bữa lúc sang đến gần nhà thì anh có gặp, chào em nhé ! – Hắn nở nụ cười xã giao, chìa tay ra.
- À….chào anh ! – Tôi cũng đứng dậy cho phải phép.

Hai đứa bắt tay nhau, tôi nở nụ cười cầu tài nhưng trong bụng thì nguyền rủa tên bắt cá 3 tay tơi bời, còn Triết thì vẫn cười nửa miệng rồi ngồi xuống.

- Em dạy cho N lâu rồi, mà sao anh nói 7h mới đến mà ? – Tiểu Mai rót thêm trà ra tách.
- Ừ, thì anh sốt ruột, qua sớm còn chở em đi nữa ! – Triết cười cầm tách trà lên.

Tôi chỉ cắm đầu tập guitar, nhưng quả tình là chẳng thể nào gảy cho ra hồn được, cứ lạc điệu từa lưa.

- Sai nốt rồi kìa N, chỗ đó phải là Fa thăng nửa cung chứ ! – Tiểu Mai nhắc.
- À….ừ… ! – Tôi giật thót người.
- Để bạn tập đi, em nói vậy ai mà bình tĩnh được ! – Triết khoát tay.

Tôi hừ nhạt, nghĩ thầm trong đầu :

- “ Hừ, anh anh em em tình cảm quá nhỉ, qua sớm chở đi tình cảm quá nhỉ ? Không muốn Tiểu Mai dạy ta tập đàn nên nhà ngươi bàn lùi chứ gì ! “

- Chút em sang nhà anh, đem bánh trà theo nhé ! – Triết nhìn sang Tiểu Mai.
- Ủa ? Em tưởng anh qua đây chơi thôi chứ ! – Nàng ngạc nhiên.
- Lâu quá em chưa qua nhà anh chơi rồi đấy, mẹ anh cứ nhắc hoài ! – Triết tiếp lời.
- Dạ, vậy để chút dạy xong em làm ! – Nàng gật đầu.
- À, mà em xem phim kia đến đâu rồi ? Anh gửi link tuần trước ấy ? – Hắn hỏi.
- Đến đoạn anh chồng bị cô vợ phát hiện ra ổng ngoại tình, làm ầm cả hai bên nhà, còn chạy sang cả công ty mà đồn đãi ra ngoài ! – Nàng đáp.
- Ừ, đoạn ấy mẹ anh cũng đang coi, bà cứ mắng thằng chồng không biết điều, có vợ đẹp con ngoan lại còn đi ngoại tình ! – Triết nhún vai nói.

- “ Hừ, nói không biết ngượng mồm, nhà ngươi cũng đang ngoại tình chứ ai mà còn bày đặt bình phẩm này nọ ! “ – Tôi nghiến răng kèn kẹt.

- Hì, ai mà biết được đàn ông các anh ra sao chứ ! – Tiểu Mai tủm tỉm cười.
- Bậy, anh không có à nha ! – Hắn ta vờ rụt cổ.

- “ Không cái con khỉ, bắt cá 3 tay, quen một lúc 3 người mà lại còn già mồm ! “ – Tôi thu nắm tay lại, đã thấy khói bốc lên đầu.

- Ai biết được, mà anh chắc mình có vậy không đấy ? – Nàng nheo mắt hỏi.
- Không bao giờ nhé, anh là anh ghét nhất mấy thằng sở khanh bắt cá 2 tay, anh chỉ yêu duy nhất một người thôi ! – Triết khoát tay nói chắc nụi.

Tiên sư nhà nó, trơ trẽn thì cũng vừa vừa thôi chứ, tôi đã muốn nhịn chỉ ngồi yên rồi mà tên này cái mồm cứ trơn như mỡ, tức không chịu được. Phật cũng có lửa, tôi hất tay cái phừng vô dây đàn rồi quát to :

- Láo toét !

Và lần này thì chẳng còn là mơ nữa…


Chap 143
Ngay tức thì, Tiểu Mai và gã Triết đều quay sang nhìn tôi trân trối :

- N….sao vậy ? – Tiểu Mai kinh ngạc hỏi.

Triết ngơ ngác cạnh bên, chưa biết nói gì, nhíu mày lại đưa mục quang sang tôi.

- N nói ông Triết này bắt cá 3 tay, quen cùng một lúc 3 người, chứ yêu duy nhất một người cái nỗi gì ! – Tôi buông đàn xuống, gằn giọng nói từng tiếng một.

- Cậu em đây, nói thế nào là 3 người ? Anh không hiểu ! – Triết sửng sốt.
- Hừ, hiểu hay không hiểu thì ông anh phải tự biết chứ ! – Tôi hừ mũi.
- Nhưng anh không hiểu thật ! – Hắn ta lắc đầu.
- Thế thì được, để tui nói rõ ra nhé, lúc đó đừng có hối hận ! – Tôi hất hàm chỉ tay gõ gõ xuống mặt bàn.
- Ừm, nói trắng ra xem nào ! – Triết điềm tĩnh chắp hai tay vào nhau.

- Tui biết ông đang quen cùng lúc 3 người, một là Trúc Mai ! – Tôi liếc nhìn Tiểu Mai đang tròn mắt ngạc nhiên rồi tiếp lời – Hai là chị Diễm học chuyên Anh ở trường ông, người còn lại tui không nói ông cũng tự biết rồi chứ gì !

- N ơi……. ! – Tiểu Mai định lên tiếng nhưng bị Triết khoát tay ngăn lại.

- Sao chú em lại biết Diễm ? – Hắn hỏi.
- Hê, tui còn biết chiều hôm mồng 1 Tết, ông anh nắm tay Mai ngoài biển đi chơi với bạn, lúc đó còn có cả chị Diễm nữa mà ! – Tôi nói, nhưng tự dưng thấy nháng lên một kẽ hở trong câu vừa rồi.
- Hừm…. ! – Triết cố giấu vẻ ngạc nhiên bằng nét cười nửa miệng.

Rồi hắn đưa hai ngón tay tì vào thái dương, nheo mắt lại nhìn tôi :

- Có bằng cớ gì không ? Hay chỉ là nói suông ?

Tôi trừng mắt nhìn, Triết cũng mục quang đối nhãn với tôi, lạnh lùng như sắt đá.

Tôi nộ hoả xung thiên, cho tay vào cặp giật phắt tấm ảnh của hắn ra đập xuống bàn :

- Ảnh đẹp nhỉ ! – Tôi cười gằn.

Lúc này thì tôi mới thấy sắc mặt Triết thay đổi, hắn thoáng lộ vẻ sửng sốt :

- Tấm ảnh này làm sao mà chú em có ?
- Sao tui phải nói ? – Tôi nghênh mặt thách thức.

Triết hít một hơi dài, rồi hé nửa miệng nghiến răng nói :

- Người được hỏi phải trả lời !
- Đâu có chuyện từ bị cáo lại thành công tố viên, ở đây tui hỏi mới phải ! – Tôi cười nhạt rồi cầm tấm ảnh lên chìa sang Tiểu Mai - Ảnh này có phải của Mai không ?
- Sao lại là của mình được chứ…. ? – Nàng nhăn mặt, líu ríu nói – Thật ra…. !
- Em để N nói tiếp đi ! – Triết cắt lời.
- Hờ, hình của ông anh, nét chữ của con gái, mà không phải của Mai, vậy thì của ai ? Của con cá thứ ba chứ gì ! – Tôi buộc tội với lí lẽ đanh thép.
- Bây giờ anh hỏi lại, chú em lấy tấm ảnh này ở đâu ? – Hắn ra vẻ đã hết kiên nhẫn.
- Ở nhà con cá thứ ba của ông anh đấy ! – Tôi nhếch mép.
- Đi, tất cả dắt xe ra ! – Nói rồi gã họ Sở đứng dậy, cầm tấm ảnh bỏ tọt vào túi áo.
- Đi đâu ? Chạy làng à ? – Tôi ngồi thẳng dậy.
- Nghe nhé, chú em chạy một mình theo sau, hai người bọn anh đi trước, sang nhà con cá thứ ba, rồi bốn mặt một lời ! – Triết hất tay ra ngoài cổng, cười nửa miệng nói.

- “ Cái quỷ gì đây mà một, hai, ba , bốn nữa chứ ? “ – Tôi ngớ người ra vì câu nói rõ đầy ẩn ý của Triết vừa rồi.

Nhưng lỡ đâm lao phải theo lao thôi, đằng nào tôi cũng chẳng sai gì, sự thật nó rành rành ra thế cơ mà :

- Được, đi thì đi, xem ông anh giở trò gì ! – Tôi đứng phắt dậy, ra ngoài sân dắt xe.

Tiểu Mai líu ríu nghe theo, đóng cổng lại rồi đi đến chỗ tôi đang đứng.

- Bé Mai, em ngồi bên này ! – Triết hất tay lạnh lùng nói.
- N gây hoạ lớn rồi, N ơi…. ! – Nàng cắn môi nói nhỏ rồi vội đi về phía xe của Triết.

- “ Hoạ lớn gì nữa ? “ – Tôi nghe Tiểu Mai nói mà chẳng hiểu mô tê gì sất, hoạ cái quái gì, vạch mặt được tên Sở Khanh này là phúc cho nàng mới phải. Nghĩ rồi tôi co chân đạp theo sau xe Triết, quyết tâm bữa nay phải thay trời hành đạo, để xem tên bắt cá 3 tay này giở sát chước gì sau cùng đây.

Triết chở Tiểu Mai chạy trước, tôi giữ một khoảng cách nhất định chạy theo sau, nhìn lên thì thấy Triết nói gì đó, rồi Tiểu Mai vội tiếp lời, chốc chốc nàng lại quay ra sau nhìn tôi rồi lắc đầu liên tục, tay vẫy vẫy ý bảo như bàn lùi.

Tôi lừ mắt nhìn sang hướng khác tỏ ý không quan tâm, giờ nàng có năn nỉ thế nào thì tôi cũng phải vạch trần bộ mặt của tên Triết này, không thì hoá ra nãy giờ là tôi nói xàm nói bậy vô ích à !

Trên đường đi, tôi định liệu xem tên họ Sở sẽ làm gì, sẽ nói những gì, và bình tĩnh phân tích rồi nghĩ lại lúc đó tôi sẽ nói gì. Đúng, tôi sẽ dùng những lập luận sắt đá nhất để buộc tội hắn, để hắn sẽ vĩnh bất siêu sinh mà ôm hận trong lòng, vạn kiếp bất phục.

Hơn nửa đoạn đường, tôi thập phầm hăm hở, bách phần quyết tâm.

Tầm 10 phút sau, được hơn hai phần ba đoạn đường, tôi cảm thấy bắt đầu thắc mắc, sao hắn lại đi vào đường này nhỉ ? Vừa mới sáng nay tôi còn ở đường này đây mà !

Đến đầu đường thì Triết giảm tốc rồi rẽ bên phải, tôi đâm chột dạ, cái linh cảm trời cho “ Khi điều không may có xu hướng diễn ra thì nó sẽ diễn ra “ lại nổi lên.

Thêm vài giây, Triết tấp sát vào lề, dừng xe trước căn nhà có cổng sắt với những dây thường xuân xanh mướt uốn quanh, và một gốc me tây to đùng phủ bóng mát rợp kín khoảng sân trước hiên nhà.

Đến lượt tôi kinh ngạc tột độ :

- “ Cái quái gì vầy ? Hắn tự dẫn xác đến tận nhà Trân à ? Sát chước gì đây ? Lạy lục van xin hay là…đánh bom liều chết ? “

Triết dựng xe rồi dắt lên lề, đưa tay nhấn chuông cửa :

- Kính coong !
- Nhà con cá thứ ba là đây, chú N nhỉ ? – Hắn liếc mắt cười khẩy.
- ……… ! – Tôi sầm mặt, im lặng tỏ vẻ xác nhận.

Chốc sau, có tiếng dép trong nhà loạt soạt bước ra mở cổng, là Trân, vẻ như cô bé đang học vì tôi biết chỉ khi làm bài tập thì Trân mới đeo kính.

- Ủa ? Anh Triết, chị Mai ! – Trân ngạc nhiên rồi mừng rỡ đi tới kéo tay Tiểu Mai.
- Ừ, có chị Diễm ở nhà không em ? – Triết hỏi.

Tôi rúng động thừ người ra vì kinh ngạc, chuyện gì vậy, Diễm ở chung nhà với Trân à ? Sao hôm giờ tôi đâu có thấy ?

Trân cười tươi đáp ngay sau đó, và tôi lại thêm phần khiếp đảm khi nghe thấy :

- Chị hai em đi chợ rồi, cỡ 5 phút nữa về hà, anh chị vào nhà chơi đi !
- Ừm, vậy anh vào đợi ! – Rồi Triết quay lại, hất hàm nhìn tôi đang đần mặt ra, ý bảo tôi cũng vào trong luôn đi.
- Ủa ? Thầy N ? – Trân tròn mắt nhìn ra.

Tôi nghe đến tên mình thì giật thót người, chỉ biết cố gượng cười trừ với cô bé, đầu óc hoang mang tợn : - “ Diễm là chị ruột của Trân à ? “

- Chà, hoá ra là thầy ! – Triết gật gù cười nhạt.
- Ơ….vậy là…hôm giờ anh N dạy Toán cho em phải ko Trân ? – Tiểu Mai sửng sốt.
- Dạ, anh N dạy hay lắm đó chị, em đang làm bài tập hồi sáng ảnh cho nè ! – Trân cười khểnh răng tự hào khoe.

Nếu là lúc bình thường, Trân khen tôi như vầy trước mặt Tiểu Mai thì tôi đã phổng mũi lên mà vênh mặt rồi, chứ không phải như lúc này, đầu óc tôi lùng bùng hoang mang với cả đống dấu hỏi trong đâu, nhưng cũng chung quy lại một vấn đề, đó là tên Triết đang muốn làm gì đây ? Tiên hạ thủ vị cường hay sao ?

Chốc sau, theo lời của Triết thì Trân mặc dù rõ là đang ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì nhưng vẫn ngoan ngoãn dạ thưa dẫn ba người bọn tôi lên căn phòng mà tôi dạy học cho cô bé, sau đó xuống dưới nhà đợi chị Diễm về rồi gọi lên đây hết luôn.

Vừa bước vào phòng học thì Triết chẳng nói chẳng rằng kéo ghế ngồi xuống, tôi cũng ra vẻ tự nhiên ngồi luôn trên cái ghế xoay gần máy vi tính như hồi sáng, chỉ mỗi Tiểu Mai là bối rối đan tay vào nhau, tựa bàn đứng giữa hai thằng bọn tôi như sợ chỉ cần nàng quay đi là cả hai ông thần này sẽ lao vào choảng nhau ì xèo vậy.

Chap 144
Triết ngồi vắt chân sang bên thản nhiên đọc sách, Tiểu Mai hết nhìn ra cửa rồi lại cúi xuống thở dài, tôi tỏ vẻ phớt đời chẳng quan tâm ngồi tỉnh bơ phía đối diện.

Nhưng sự thật là trong bụng tôi lúc này đang thập phần hoang mang vì nghĩ lại những sự kiện vừa nãy rồi liên kết lại, thì Diễm là chị hai của Trân, vì lí do nào đó mà tôi hôm giờ lại không hề thấy mặt chị này. Vậy thì khả năng Triết quen với cả Diễm và Trân là rất ít có khả năng xảy ra, và tấm ảnh kia dám có thể là của chị Diễm lắm, nhưng vậy thì sao tấm ảnh này lại ở trong phòng của Trân ? Không lẽ là Triết đang quen Trân ? Nếu vậy thì tôi sai rồi, là hắn bắt cá hai tay chứ không phải ba tay, nhưng dẫu sau thì cũng vẫn là hàng Sở Khanh, vì đã quen Tiểu Mai rồi mà lại còn cặp kè với một trong hai chị em Diễm và Trân. Cái này có thể khẳng định, vì hôm mồng 1 Tết chả phải riêng mình tôi mà cả đám bọn K mập với em Vy đều thấy Tiểu Mai tươi cười khoác tay Triết rất tình tứ.

Bỏ xừ rồi, tôi quên mất kẽ hở mà Vy đã kể hồi hôm cắm trại, vì có một điều lạ rằng cái bữa Triết với Tiểu Mai cặp nhau thì lại có mặt Diễm, và chị này chẳng tỏ thái độ gì cơ mà, cũng tương tự như vậy, nếu thật sự là Tiểu Mai đang là bạn gái Triết thì nàng phải tức giận hay ghen tuông gì đó khi thấy tấm ảnh của Triết lại là do người con gái khác ghi lời yêu thương vào đó mới phải chứ !

Vậy tất cả mọi sự là sao đây ?

Bình tĩnh nào, phân tích từng chuyện một lại nào N ơi, nãy giờ lộn xộn từa lưa quá, bình tĩnh, thong thả !

Đầu tiên những gì tôi biết qua lời kể của Vy là Triết quen một lúc cả chị Diễm và Tiểu Mai, thứ nhất là chúng tôi đều thấy Triết nắm tay Tiểu Mai cười tình, vậy là Triết cặp với Tiểu Mai, thứ hai là chính chị Uyên xác nhận ở trên trường thì Triết cặp kè với chị Diễm. Xong, vậy là tội danh bắt cá hai tay được thành lập, tên Triết rõ là đang quen cùng lúc với Tiểu Mai và Diễm.

Giờ đến những gút mắc còn chưa rõ ràng, điều lạ thứ nhất là hôm mồng 1 Tết, khi thấy Triết nắm tay Tiểu Mai thì chị Diễm lại không tỏ thái độ gì cả, đó là theo lời chị Uyên.

Điều lạ thứ hai là ngày hôm nay, khi Tiểu Mai nhìn thấy ảnh của Triết với dòng chữ của người khác, sao nàng vẫn dửng dưng như không ? Ngược lại nàng chỉ lo lắng cho mâu thuẫn giữa hai thằng con trai lúc này ?

Điều lạ thứ ba, đó là Triết có thật sự quen luôn với Trân không? Vì rõ là tấm ảnh của Triết ở trong phòng cô bé, nếu sai thì chỉ có thể đây là phòng của chị Diễm.

Điều lạ cuối cùng là thái độ thản nhiên đến vô tư lự của tên Triết lúc này, chẳng có vẻ gì là giống một tên Sở khanh sắp bị tôi vạch mặt.

Chết mồ, nãy giờ điều rõ ràng thì chỉ có một mà điều khuất tất thì lại có đến bốn, bỏ xừ rồi, không lẽ vừa nãy mình đã mất bình tĩnh thái quá, gây ra hoạ lớn như Tiểu Mai đã nói hay sao kìa ?

Tôi toát mồ hôi liếc nhìn đồng hồ, chỉ mới có vài phút trôi qua mà tôi cứ ngỡ như là đã trôi qua cả mấy giờ đồng hồ rồi ấy, phải chăng từ một công tố viên đanh thép tôi đã chuyển sang thành một tù nhân đang mang tâm trạng “ nhất nhật tại tù thiên thu tại ngoại “ , sao có thể thế được ? Nhưng quả là càng phân tích càng cảm thấy chuyện này rõ là không đơn giản, sao tôi lại không cẩn thận mà nhìn nhận tình hình chứ ? Bình thường tôi rất tự hào là mình có cái đầu lạnh, luôn bình tĩnh trong mọi tình huống kia mà ? Cớ sao vừa nãy ở nhà Tiểu Mai tôi lại manh động quá kìa ?

Tuy bụng dạ hoang mang nhưng ngoài mặt tôi vẫn cố tỏ vẻ tỉnh queo như không có chuyện gì, chỉ có thỉnh thoảng lại phải liếc mắt nhìn đồng hồ và tự hỏi bà chị Diễm này đi mua hết cả chợ luôn hay sao mà lâu quá thể ?

Rồi vài phút sau, tôi thấp thỏm chuyển sang cầu cho bữa nay chợ đông nghẹt dẫn đến kẹt…người, bà con đành phải dựng lều ở tạm trong chợ đợi vài ngày sau chính quyền cử người có trách nhiệm đến giải toả đám đông luôn đi cho rồi. Chỉ vì tôi vừa sực nhớ ra cái hôm mà tôi dẫn cu Bột về nhà thì có ông thần kia đến rủ Tiểu Mai đi chơi, rồi còn bảo là có ông Triết đi nữa, nhưng nàng lại từ chối và bảo rằng có bạn trai rồi. Thế có chết không cơ chứ, nếu Tiểu Mai là bạn gái của Triết thì thằng cha kia thân là học chung lớp với Triết phải biết chuyện này chứ, cớ sao lại còn đến nài nỉ nàng nữa ? Thêm bằng chứng nữa là sau khi nghe Tiểu Mai nói xong, hắn còn lừ mắt nhìn tôi vẻ tưởng rằng tôi là bạn trai Tiểu Mai, vậy thì lại thêm một chuyện vô lí nữa rồi !

Đang hồi hộp ngồi đợi tin vui “ kẹt chợ “ thì cửa phòng bật mở, và bé Trân bước vào, kế đó là nhân vật cuối cùng của buổi chiều ngày hôm nay, chị Diễm.

Dáng người thanh mảnh như Tiểu Mai, tóc cột dài ngang lưng, khuôn mặt trái xoan đầy đặn cùng đôi mắt đen láy, và nụ cười khểnh răng hệt như bé Trân, chị Diễm vui vẻ bước vào phòng rồi ngồi xuống giường.

- Chà, hôm nay anh bảo 7 giờ mới qua đón em cơ mà ?
- Ờ, định chở bé Mai qua nhà trước, rồi mới cùng em qua nhà anh sau, cơ mà có chút chuyện nên anh qua sớm ! – Triết để cuốn sách xuống kệ bàn.
- Ủa ? Vậy sao bé Mai cũng qua đây nữa ? – Chị Diễm ngạc nhiên.
- Dạ….có chút chuyện chị ơi ! – Tiểu Mai bối rối.
- Chuyện gì vậy ? Rồi còn….. ! – Chị này nhìn sang chỗ tôi ngồi.
- Anh N đó chị, dạy Toán em hôm giờ đó ! – Trân nhanh nhảu nói.
- À, ra đây là N, chào em ! – Chị mỉm cười gật đầu.
- Dạ….chào chị ! – Tôi đứng dậy cho phải phép, dù chân đang nặng như đeo chì, vì tôi giờ đã trông rõ là Tiểu Mai với chị Diễm, và cả bé Trân chẳng có vẻ gì là tình địch của nhau.

Tôi đứng dậy nói xong thì Triết im lặng nhìn tôi, và Tiểu Mai thì cứ miết tay vô cạnh bàn, bé Trân mắt háo hức tò mò xem sắp có chuyện gì, và chị Diễm thì ngơ ngác khi thấy không khí trong phòng đột ngột lặng thinh một cách khó chịu.

- Nghe Trân kể là anh có chuyện cần nói mà ? – Chị Diễm thắc mắc, vẻ như chưa nhận ra mối liên quan của tất cả năm người đang có mặt ở đây.
- À, chuyện là như vầy nhé, em phải bình tĩnh đấy ! – Triết chập hai tay vào nhau, cười bí ẩn nhìn Diễm, rồi cho tay vào túi áo lấy ra tấm ảnh khi nãy để xuống giữa bàn.

Ngay tức thì chị Diễm tròn mắt ngạc nhiên :

- Ơ…tấm ảnh của…em mà, sao anh…có được ? Chiều giờ em cứ tưởng lúc ba dọn phòng em bỏ mất rồi chứ ! – Chị nói rồi đỏ mặt bối rối.
- Ra là của em, còn sao anh có được thì phải hỏi thầy N thôi ! – Nói rồi Triết nhìn sang tôi nháy mắt cười.
- Gì vậy anh ? – Trân sửng sốt nhìn tôi .

Tôi đầu óc trống rỗng nhìn sang Tiểu Mai đang ái ngại nhìn ngược lại mình.

Trong phòng, có một cặp mắt đang đờ ra vì chủ nhân của nó chưa biết phải làm sao với mớ mâu thuẫn trong đầu, và một cặp mắt đang điềm nhiên chờ đợi đối thủ vừa đấu nhãn với nó khi nãy thể hiện “ thần uy hổ báo cáo chồn “, hai cặp mắt đen láy giống hệt nhau đang ngơ ngác chưa hiểu chuyện, đôi mắt long lanh còn lại đang khẽ chớp vì lo lắng.

Vài giây sau, tôi thở hắt ra nói gọn lỏn :

- Tấm ảnh này lúc sáng em phụ dọn phòng chị nên bị lẫn vào tập vở của em !

Và vài phút sau, Triết từ tốn thuật lại nguyên nhân của phiên toà hôm nay, khi từ vai bị cáo nay đã nhảy vọt lên thành luật sư tự bào chữa cho mình, và tôi từ một công tố viên hung hăng đã trở xuống thành một nhân chứng…bị câm.

Chị Diễm và bé Trân tròn mắt ngạc nhiên, há hốc mồm sửng sốt trước câu chuyện mình đang nghe, Tiểu Mai chốc chốc lại thở dài nhìn tôi e ngại, Triết thì thập phần tươi tỉnh, và tôi bách phần rầu rĩ khi thấy sự thể rõ là đang dần bất lợi về mình.

Ngay sau Triết kết thúc chuyện, cả hai chị em Diễm - Trân và anh Triết đều phá lăn ra cười sặc sụa, Tiểu Mai rõ là đang cố lắm nên mới chỉ mím môi tủm tỉm, tôi thì sượng trân đần mặt ra chỉ biết gãi đầu lia lịa nhìn sang chỗ khác.

Tầm dăm ba phút sau, anh Triết thong thả vén bức màn sự thật lên, chị Diễm đưa tay dọn quang đám mây đen che mờ những khuất mắc, Tiểu Mai thỉnh thoảng mỉm cười tháo gỡ những vướng bận chữ tình, và bé Trân cười duyên toả nắng như mặt trời bừng nắng hạ rọi tâm lý chói qua tim, nhưng hình như nắng hạ có phần hơi gay gắt nên tôi ngồi yên mà mặt cứ đỏ bừng vì ngượng.

Đại thể của câu chuyện là như vầy, Triết là con trai út của cô Ba hồi tôi gặp trong bệnh viện với người chú của Tiểu Mai hồi chở bọn tôi lên khu trại 482, là em trai của anh Minh đã lập gia đình như lời cô của Tiểu Mai đã kể, nên lí do tại sao tôi thấy khuôn mặt của Triết quen quen mà mãi vẫn không nhớ ra là do như vậy, vì hồi trong bệnh viện tôi chỉ gặp anh Minh có vài ba lần rồi thôi. Vậy nên, Triết là anh họ của Tiểu Mai, thế nên không có chuyện tình cảm nam nữ giữa anh ta với Tiểu Mai được.

Anh Triết học 12 chuyên Lí, chị Diễm học 12 chuyên Anh, và tình hình là anh Triết đã theo đuổi chị Diễm từ năm lớp 10 nhưng mãi đến mùa Tết vừa rồi anh vẫn chưa biết được thái độ của chị này là ra làm sao. Vì rõ là thích nhau ra mặt nhưng cứ mỗi khi đến lúc Triết chuẩn bị tỏ tình, chính thức muốn thành bạn trai thì chị Diễm lại lảng đi và nói tránh sang chuyện khác, vì chị nói là chưa sẵn sàng.

Đây là năm cuối cấp 12, còn phải thi tốt nghiệp và thi đại học, nhận thấy thời gian không còn lâu nữa, bây giờ hoặc là không bao giờ, thế nên anh Triết quyết định làm một ván bài năm ăn năm thua, được ăn cả ngã về không. Buổi đi chơi hôm mồng 1 Tết, anh Triết năn nỉ Tiểu Mai cả buổi đến thiếu điều van xin thì mới được cô em họ miễn cưỡng đồng ý giả vờ làm bạn gái của Triết một ngày. Đến lúc đi chơi thì hai người nắm tay tình tứ với nhau, cốt là để thăm dò xem thái độ của chị Diễm ra làm sao, có tỏ ý ghen hay là giận hờn gì không. Và chị Diễm ghen thật, lúc về nhà chị cứ rấm rứt khóc mãi, được bé Trân gọi điện báo, anh Triết lật đật chạy sang xin lỗi và nói rõ mọi chuyện, dĩ nhiên là Tiểu Mai sau đó cũng bối rối thừa nhận chuyện này. Ván bài kết thúc, chị Diễm nhận lời làm bạn gái anh Triết, và cũng không hờn trách gì Tiểu Mai, cả ba người thân nhau từ dạo đó, và cái hôm bọn 10A1 tụi tôi thấy cảnh Triết nắm tay Tiểu Mai chính là hôm ấy.

Chuyện này chỉ có mỗi ông anh Tài bạn thân của Triết là được anh Triết tiết lộ, thế là anh Tài này thể hiện bản lĩnh “ tài lanh “ chạy sang theo đuổi Tiểu Mai khi biết nàng chả phải là bạn gái của thằng bạn thân chí cốt. Vậy nên mới có chuyện Tiểu Mai từ chối thẳng thừng ông anh này, đó là cái hôm tôi dẫn nhóc Bột sang nhà Tiểu Mai.

Và dĩ nhiên chuyện anh Triết nhờ Tiểu Mai để thử lòng chị Diễm thì chị Uyên không biết, thế nên mới xảy ra cớ sự là chị này đoán già đoán non đem kể cho em Vy nghe, rồi sau đó Vy mới kể lại cho tôi biết.

Tiếp theo, Trân là em gái của chị Diễm, sở dĩ tôi không biết và không gặp chị này là vì tôi chỉ dạy cho Trân vào buổi sáng, trong khi khối lớp 12 lại học từ sáng đến trưa mới về. Và sáng chủ nhật hôm nay xui xẻo làm sao khi chị Diễm lại đi chơi với bạn, nên lúc tôi qua thì cứ đinh ninh rằng nhà cô Nguyệt chỉ có mỗi bé Trân là con một, vả chăng tôi cũng chẳng bao giờ hỏi về chuyện này.

Còn về vụ tấm ảnh, đầu đuôi có thể kể là tôi đã bé cái lầm, phòng dạy học mà tôi với Trân hay ngồi chính là phòng của chị Diễm, suốt hơn một tuần nay phòng của Trân đang được sửa sang lại, tháo gạch ra và lót lại bằng sàn gỗ nên Trân xuống ở tạm phòng của chị hai, còn phòng của chị Diễm thì chỉ thay lại khung giường nệm. Thế nên tôi không biết cứ tưởng đây là phòng của Trân, và quả quyết rằng tấm ảnh kia cũng là do Trân dán lên đầu giường.

Mọi chuyện đến đây đã sáng tỏ, anh Triết chẳng phải là tên họ Sở bắt cá ba tay như tôi tưởng, mà anh chỉ là một ông con trai bình thường ngày này tháng nọ đều thả mồi câu chị Diễm đến vã cả mồ hôi hột mới được như ý nguyện. Vậy nên, chỉ có mỗi chị Diễm là bạn gái anh Triết, và Tiểu Mai chỉ là em họ anh này, còn bé Trân thì vô can nên ngồi cười ngặt nghẽo suốt buổi.

Chỉ có mình tôi, đệ tử của sư phụ Tiểu Mai, thầy Toán của bé Trân, và công tố viên nửa mùa của bị cáo Triết là giờ đang ngượng chín người ngồi dòm lom lom xuống sàn nhà, chốc chốc lại gãi đầu lia lịa nửa cười nửa mếu. Bụng rủa thầm mình tả tơi vì chỉ một phút bốc đồng mà gây nên hoạ lớn, như nước sông mùa lũ vỡ đê mà cuốn phăng trôi tuột thanh danh của tôi ra ngoài biển cả mênh mông.

Hoạ sát thân chính là đây, tôi từ nay đã trở thành ông thầy gàn dở trong mắt bé Trân và có nguy cơ bị phế truất trở lại thành thứ dân. Đồng thời tôi cũng bỗng chốc biến thành tên tội đồ muôn thuở của sư phụ Tiểu Mai, xong vụ này thì bị đoạn kinh mạch, phế võ công rồi khai trừ ra khỏi sư môn là cái chắc.

Nhưng cứ theo cái chân lí cũ, trong hoạ có phúc, và Tái ông mất ngựa chưa hẳn đã là xui, và chuyện phúc khi nào nó đến thì chưa biết được !

Chap 145
Bé Trân ở nhà học bài để tuần sau thi, anh Triết chở chị Diễm, tôi chở Tiểu Mai chạy sóng đôi cạnh bên, trực chỉ thẳng hướng nhà cô của Tiểu Mai.

- Cứ sang chơi, anh mời, cũng có lần nghe mẹ kể về chú rồi ! – Anh Triết nhìn sang bảo.
- À…dạ…. ! – Tôi miễn cưỡng gật đầu.

Chối từ thế quái nào được, khi bây giờ tôi đã ở thế bị động, chưa bị 3 người họ xử tội bộp chộp mà bỏ qua đã là phước ba đời, thế nên lúc này ai bảo thì tôi phải thưa thôi.

- Nè, xin lỗi em vì sự bất tiện nào đó nhé ! – Chị Diễm cười tủm tỉm.
- Dạ…là sao chị ? – Tôi đần mặt ra.
- Ý là vì chuyện của bọn anh đây mà chú buộc phải như lúc nãy ấy ! – Triết nheo mắt.
- Nhưng mà lần sau đừng gay gắt như vậy nữa, hì hì ! – Chị này khúc khích.
- Ơ…con trai ở thế đó thì đứa nào chả phải như vậy, trách sao được mà em cứ nói ! – Anh Triết nhún vai nói với chị Diễm.
- Là…là sao ? Hai người nói gì vậy ? – Tôi ngơ ngác chả hiểu hai người họ đang nói gì.

Rồi tôi tức thì im bặt, vì từ đằng sau, Tiểu Mai nãy giờ vốn im lặng đã véo khẽ vào hông tôi rồi thì thầm :

- Đừng có nói gì, hớ thêm bây giờ !

Tôi nghe theo, lạng xe tách ra giữ khoảng cách với cặp phía trước, nhưng vẻ như hai anh chị kia vẫn chưa muốn buông tha, họ giảm tốc lại rồi chọc tới tấp bằng thể loại ngôn ngữ mà tôi nghe xong vẫn chẳng hiểu rốt cuộc là đang nói về cái gì, đỉnh đầu đã thấy bốc khói khét lẹt vì não bộ hoạt động hết công suất.

- Nhưng lúc nãy thấy chú khí khái vậy, anh cũng đành theo đến cùng đấy chứ ! – Triết cười nửa miệng cà khịa tiếp.
- À…dạ…lúc đó em…khùng quá, xin lỗi anh ! – Tôi ngượng ngập thấy rõ, nhưng có vẻ hôm nay vì sượng quá lâu nên chai luôn cái mặt, thành ra lại là cười trừ.
- Không sao, không đánh nhau không biết huynh đệ ! – Anh này khoát tay.
- Dạ…may là chưa có đánh nhau ! – Tôi rụt cổ.
- Hê, anh nói đánh đấm ý là lúc nãy võ mồm ấy, chú tưởng đánh thật à ? – Triết nhìn tôi sửng sốt.
- Anh này, em thông cảm, hắn ỷ có đai đen Taekwondo ! – Chị Diễm đập vai Triết mỉm cười nói với tôi.

- “ Trừ phi là Judo, còn lại chấp thêm cái Karatedo cũng chả phải đối thủ “ – Tôi nghĩ thầm trong bụng, nhưng đang ở vai người chịu trận, tôi đành gãi đầu xuống nước :
- Dạ…vậy là lúc nãy may mà em chưa chọc giận anh !
- Thôi, nãy giờ chú xin lỗi mãi, anh nói không có gì cả ! – Triết thở hắt ra lắc đầu.

Quả thật là từ lúc ngồi ở nhà cô Nguyệt đến giờ, tôi ngoài hai từ “ Dạ “ với “ Xin lỗi “ ra thì chẳng biết nói gì thêm ngoài mấy câu đế thêm vào vô thưởng vô phạt, đến bây giờ mỗi lần nghĩ lại cái lúc hổ báo khi nãy trên nhà Tiểu Mai là tôi lại muốn quăng xe rồi đập đầu vô tường xỉu phứt đi cho rồi, nghĩ lại chỉ thêm phần bách nhục. Và Tiểu Mai thì chỉ đỏ bừng mặt ngồi cạnh bên cứ líu ríu đan tay rồi cắn môi bối rối, nàng cũng chẳng chống đỡ giúp tôi thêm được phần nào, vì bé Trân cứ nhìn nàng rồi liếc mắt sang tôi tủm tỉm cười, chị Diễm thì chốc chốc trêu Tiểu Mai sao ngồi gần tôi quá vậy, thành ra nàng cứ lần lữa dịch ra mãi, đến hồi cuối thì tôi ngồi dưới sàn, Tiểu Mai đã ngồi luôn trên giường bên.

Lúc đó, tôi mới hiểu cái “ hoạ lớn “ mà Tiểu Mai nói khi nãy là gì, bị chọc đến muối mặt từ đầu buổi đến cuối buổi, và bây giờ vẫn còn tiếp diễn.

- Nhưng mà anh chụp hình cũng ăn ảnh đấy chứ, chú N nhỉ ? – Triết hỏi tôi.
- Dạ….sao anh hỏi em ? – Tôi lúng búng đáp.
- Thì lúc trước chú chả bảo “ ảnh đẹp nhỉ “ là gì ? – Anh này nói xong rồi cười sặc sụa.
- À….đúng là ăn ảnh thiệt, em…biết mà…dạ… ! – Tôi gãi đầu lia lịa.

- Khờ ơi, đừng có nói thêm nữa mà ! – Tiểu Mai nhăn mặt, lại đưa tay nhẹ véo tôi khẽ trách.
- Sao mà không nói cho được chứ ? – Tôi quay lại cố nói thật nhỏ, mặt chảy dài ra như trái dưa leo bị khô nước mùa hạn.
- Ôi…… ! – Nàng thở dài ngao ngán.

Nhận thấy tôi như sắp sửa đâm xe vào lề vì chết nhục đến nơi, chị Diễm mới lái câu chuyện phiếm trên đường về nhà sang hướng khác :

- Giờ bọn em qua đó rồi phụ bác gái nấu ăn hở anh ?
- Ừ, chứ anh đâu biết nấu ! – Triết nhún vai đáp tỉnh bơ.
- Hứ, chỉ giỏi ăn thôi mà, đâu làm được gì ! – Chị này công kích ngay tắp lự.
- Đúng đó chị, ảnh toàn ngồi đợi người ta nấu xong rồi dâng cơm sẵn mới ăn ! – Tiểu Mai cũng phụ hoạ theo.

- “ Phải rồi, tấn công ổng tiếp đi, gỡ thẹn giùm tui đi, cho ổng cứng họng đi ! “ – Tôi vỗ tay tán đồng theo trong đầu.

Nhưng lão Triết này đúng là miệng trơn như mỡ, chẳng hề mảy may lúng túng nói tiếp :

- Bậy, vậy là hai em không biết rồi, anh còn làm được nhiều chuyện bất ngờ lắm !
- Là chuyện gì ? – Chị Diễm thắc mắc.
- Anh bắt cá giỏi lắm, thiên hạ bắt 1 tay có 2 con, mỗi anh là một tay tóm luôn 3 cá ! – Nói rồi ông thần này lại ngửa mặt cười lớn.

Tôi ngượng chín người, nghe tay chân rã rời chỉ muốn lăn đùng ra đất, quả tình là mấy lần em Vy chọc tôi dù có ghê thế nào thì cũng không thấm thía và hiểm hóc như lần này anh Triết cà khịa.

May thay anh này đang cười lăn bò càng thì chị Diễm véo một phát vào hông rõ là đau, làm Triết la lên thất thanh rồi nhăn mặt nhíu mày một tay giữ lái, một tay ôm be sườn phòng thủ.

- Chạy xe sát vào anh Triết chút đi N ! – Tiểu Mai lay lay tôi bảo.

Tôi ngơ ngác không hiểu nàng định làm gì nhưng cũng theo lời mà tấp sát vào xe Triết, để rồi nàng mím môi nhéo thật lực vào hông ông anh họ, khiến anh này loạng choạng tay lái suýt ngã, mặt tái xanh chả thốt lên thành tiếng.

- Anh…hự…nói em rồi, em làm phước có giận thì đập lưng đập vai, chứ đừng nhéo, em nhéo có phải như bình thường đâu Mai ! – Triết than vãn sau vài phút được chị Diễm hồi sức cấp cứu, xuýt xoa ái ngại dùm anh này.

À, ra vậy, gì chứ tuyệt chiêu nhéo của Tiểu Mai thì tôi cũng nếm một lần rồi, không đau lâu như bọn con gái vẫn hay thường làm, mà là một cú giật điếng hồn toát cả mồ hôi rồi ngay sau đó hết đau luôn. Nhưng thà chịu cái đau lâu dài, tuy nó âm ỉ nhưng không đến nỗi giật bắn cả người như cái đau nhói buốt này.

Cơ mà được, hề hề, ít ra nhờ thế nên anh Triết mới hết ham cà khịa tôi nữa mà chuyển sang nói chuyện tầm xàm khác, tôi thở phào nhẹ nhõm chăm chỉ làm phận tài xế, nếu được yên ổn thoát khỏi miệng lưỡi thế gian thì tôi tình nguyện đạp xe mãi luôn, chứ như lúc nãy thì dám tức nước vỡ bờ tôi lao xe vào cột điện bên đường lắm.

Bốn người hai xe bon bon chạy theo hướng đường dọc sông Cà-ty, rồi ôm sát bên hông trường chuyên nơi hai anh chị Triết- Diễm đằng trước đang học, chạy lên trên thêm một đoạn nữa, khi đã nhìn thấy hàng dương xa xa nơi bãi biển phía kia thì anh Triết tấp vào lề.

Hoá ra nhà cô của Tiểu Mai cũng khá gần với nhà nhỏ H, chỉ cách thêm một đoạn ngắn nữa là đến nhà H. Chúng tôi đứng trước một căn nhà với cổng kéo sắt màu xanh nhạt, anh Triết kéo cửa rồi bước vào nhà, để tấm sắt kê xe xuống bậc tam cấp :

- Dắt xe vào nhà đi N, để bên trong luôn !

Tôi thoáng ngần ngừ rồi dắt xe lên trên thềm, thầm chuẩn bị tâm lý vì bữa nay xảy ra nhiều việc quá, cuối cùng dẫn đến luôn nhà cô Ba hồi tôi gặp trong viện, và vẫn còn nhớ lời mời sang nhà chơi của cô.

- Ủa, sao không để xe ngoài sân luôn anh ? – Tôi thắc mắc.
- Chút ba anh lái xe trong gara chạy ra, dễ quệt vào xe đạp lúc ra cổng lắm ! – Triết đáp.

Ra thế, hèn gì tôi thấy có nhà để xe kế bên với cửa kéo sập từ trên, thầm nghĩ ông anh Triết sướng thật, ở trong nhà to đùng mà lại theo lối kiến trúc cổ, trước hiên có hai cây cột màu trắng dựng đứng cứ như cột trong đền thờ Pantheon, tôi nhìn sang cái xích đu dưới gốc sơ-ri xanh mướt, giá được ôm guitar chơi đàn dưới bóng mát này thì tuyệt.

Vừa bước vào nhà, anh Triết đã gọi lớn :

- Mẹ ơi, lên xem ai vào nhà mình nè !
- Gì thế ? – Tôi nhận ra tiếng cô của Tiểu Mai từ sau bếp vọng lên.

Chốc sau cô Ba đi lên, rồi dừng lại, đi từ hết ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác :

- Ôi…Mai, lâu quá con mới lên lại nhà cô đó !
- Dạ, hì ! – Tiểu Mai gật đầu cười lỏn lẻn.
- Ủa ? Diễm, đâu có nghe Triết nó nói gì nhỉ ?
- Hê, con để mẹ bất ngờ mà ! – Anh Triết ngồi phịch xuống ghế.
- Con chào bác ! – Chị Diễm cúi đầu lễ phép.
- Ừ, vào đi, ngồi chơi con ! Ơ…còn đây là…. !
- Dạ, con chào cô ! – Tôi cũng lễ phép chào rồi mới nhận ra mình bị hớ, vì chị Diễm lớn hơn tôi 2 tuổi còn gọi cô Ba bằng bác, thế mà tôi chỉ gọi là cô.
- Bạn con hôm bữa nằm viện kế bên cô đó, cô nhớ…. ! – Tiểu Mai định giới thiệu.
- Con từ từ, để cô nhớ đã…. ! – Cô Ba ngắt lời Tiểu Mai rồi nhíu mày suy nghĩ – À đúng rồi, con tên N phải không ?
- Dạ, đúng rồi cô…ơ…dạ bác…dạ…cô bác…. ! – Tôi lúng búng đáp nhặng xị cả lên.
- Gọi là cô Ba được rồi N, con vào đi, ngồi chơi, hết bệnh rồi nhìn khoẻ ra hén ? – Cô Ba đon đả kéo tôi vào ghế salon ngồi xuống.
- Dạ…. ! – Tôi trả lời.

Chưa ngồi nóng chỗ, anh Triết lại dẫn ba người bọn tôi lên lầu theo lời cô Ba bảo :

- Chào chú, hi ! – Tiểu Mai cười tươi khi vào phòng gặp chồng của cô Ba, và chú ấy đang đọc sách.
- Dạ, bác…. ! – Chị Diễm cúi đầu uý kị.
- À…con chào….bác.. ! – Tôi bối rối, cuối cùng quyết định bắt chước theo chị Diễm.
- Ừm, mấy đứa sang chơi à ! – Rồi chú ấy lại đọc sách tiếp, bọn tôi biết ý kéo nhau ra ngoài để giữ yên lặng như anh Triết nói.

Vừa xuống lại phòng khách, tôi lại phải chào tiếp, cúi đầu đến mỏi cả cổ.

- Đại huynh, nhậu về à ? – Anh Triết đấm vai vào ông anh hai mình.
- Nói bậy mậy, chị Tuyết nghe được là tao treo cổ mày à ! – Anh Minh tréo tay khoá cổ Triết lại, khiến ông này la oai oái.

Tôi đâm ra phì cười vì thấy hai ông này cũng y hệt tôi với lão anh bá đạo ở nhà, chẳng khác chút mảy may nào về mấy vụ đấu láo này.

- Anh Minh, em mới qua ! – Tiểu Mai vẫn cười nói tự nhiên.
- Ừm, chút chị Tuyết dẫn Bồ Câu qua đó, con bé cứ nhắc em mãi ! – Anh Minh cười.
- Dạ, chào anh ! – Chị Diễm và tôi đồng thanh.
- Ái cha, hai đứa chào mà cũng hợp xướng nữa ! – Anh này ngạc nhiên - Ủa, em là…. !
- À…cái hồi em ở trong bệnh viện tỉnh ấy.. .! – Tôi lúng búng nhắc lại.
- Đúng rồi…N phải ko nhỉ ? – Anh Minh vỗ vỗ trán.
- Dạ ! – Tôi gật đầu xác nhận.

Vậy đó, ấn tượng đầu tiên của tôi về gia đình người cô của Tiểu Mai là ngoại trừ chú của nàng có vẻ hơi nghiêm khắc ra, thì còn lại từ cô Ba đến cả hai người con đều rất vui vẻ và hiếu khách. Ba người họ cùng Tiểu Mai luôn cố tạo không khí tự nhiên và hoà đồng cho khách là tôi cùng chị Diễm, thế mà lúc nãy trên đường đi tôi cứ lo lắng chẳng biết qua bên đây để làm gì, hay lại ngồi một cục nghe ông anh Triết chọc quê nữa không biết chừng, may thay sau khi lãnh cái véo của Tiểu Mai thì anh này chẳng dám vọng động chi nữa, và tôi cũng chỉ cần có thế !

Chap 146
Vài phút sau, khi cả nhà vẫn còn đang trò chuyện rôm rả, cô Ba đem trà bánh lên mời mọi người thì chị Tuyết, vợ anh Minh dẫn Bồ Câu sang theo. Vừa vào nhà thì con bé đã được bà nội bồng lên ôm nựng khiến con bé phụng phịu muốn rời tay, mãi khi cô Ba giơ cái kẹo ra thì con bé mới nhe răng sún cười tít mắt mà chịu yên. Nhưng cô Ba vừa thả xuống đất thì Bồ Câu đã lật đật chạy đến chỗ Tiểu Mai ngồi, tôi đồ rằng nếu là nhóc Bột nhà tôi thì vài bước nữa là cu cậu sẽ té cái oạch ngay tắp lự.

- Cô Mai, cô Mai qua chơi ! – Bồ Câu nhảy cẫng lên làm nũng.
- Ừ, con ở nhà hôm giờ có ngoan hông đó ? – Tiểu Mai bồng Bồ Câu ngồi lên người.
- Ra biển chơi ném cát đi cô ! – Con bé nũng nịu giơ cái kẹo ra.
- Ừm, Bồ Câu ngoan ăn cơm xong mới được đi chơi nha ! – Nàng dịu dàng dỗ.

Chốc sau, cô Ba cùng chị Tuyết xuống bếp nấu ăn, chị Diễm cũng muốn trổ tài làm dâu nên đi theo, riêng Tiểu Mai biết ý để chị Diễm trổ tài nội trợ trước mặt “ mẹ chồng tương lai xa “ nên nàng chỉ ngồi lại chơi với Bồ Câu.

- Bồ Câu nè, con nhớ chú này không ? – Nàng nói rồi hướng ngón tay nhỏ xíu của cô cháu sang chỗ tôi ngồi.
- ……. ! – Con bé nhìn tôi vẻ e dè rồi nép vào người nàng, cầm cái kẹo nhìn lom lom.
- Sao vậy ? Chú N đó, chào chú đi ! – Nàng lắc lắc tay con bé.

Nhưng Bồ Câu chỉ làm được một hành động ngắn ngủn là nhìn tôi và núp sau cây kẹo mút, rồi cúi đầu chào thật thấp, xong lại nép vào người Tiểu Mai.

Tôi phì cười, cũng phải, gặp có một bữa thì con nít nhớ sao được mà nhớ, thấy người lạ thì càng phải sợ chứ sao. Thế nhưng tôi đã lầm to hoặc đánh giá quá thấp trí nhớ của con bé, vài phút sau, khi Tiểu Mai xuống bếp phụ thêm, tôi đang ngồi uống nước tán dóc với anh Triết về mấy vụ trường tôi có đá bóng giao hữu với trường anh này thì tôi thấy có ai đó đang khều khều tay mình.

- Hửm ? Gì thế Bồ Câu ? – Tôi quay lại, hoá ra là con bé.
- Chú ơi, chú có dẫn Bột qua chơi hông dzạ ? – Con bé níu tay tôi.
- Ơ…à không, bữa nay Bột học rồi ! – Tôi ngớ người, rồi phịa đại lí do.
- Ứ…chú dẫn Bột qua chơi với con đi ! – Bồ Câu phồng má lên lắc đầu.
- Bột học rồi, bữa sau chú dẫn qua chơi với con nha ! – Tôi phì cười xoa đầu con bé.
- Chứ bộ Bột học dở hở chú ? Chủ nhật mà cũng học nữa ! – Con bé nhìn tôi nói.
- À…không…Bột đi học…ném cát ! – Tôi bất ngờ quá xá, chưa gì nó đã chê cu Bột.
- Bleu, ném cát mà cũng học, con ném trúng Bột luôn ! – Bồ Câu thủ thỉ.
- Ừ, con giỏi mà, ha ! – Tôi cười cười đáp, nựng đôi má đang phúng phính của con bé.

Nhận thấy có đứng mãi ở đây thì đến tối tôi cũng không thể là ông Bụt quơ đũa phép biến cu Bột hiện ra, chốc sau Bồ Câu chạy loạch xoạch xuống bếp chơi với mẹ, không quên hốt thêm mớ kẹo trên bàn cho vào túi áo váy.

- Ngồi không làm gì ? Chú biết đánh cờ không ? – Anh Triết thấy phòng khách lúc này chỉ còn lại hai người, anh Minh thì đã lên trên lầu.
- À, cờ gì anh ? – Tôi thắc mắc.
- Cờ vua, cờ tướng chẳng hạn ! – Anh này nói.
- Dạ biết ! – Tôi gật đầu, rồi anh Triết đi lên lầu nói là lấy bộ cờ xuống.

Bỏ xừ rồi, cờ tướng thì tôi còn tự tin chứ cờ vua thì cũng hơi hãi, vì nhìn phong thái anh Triết với cả sân nhà to đùng sang trọng này thì tôi đâm ra mất tự tin, con nhà giàu mà học đến trường chuyên thì thể nào cũng thông minh và sẵn có điều kiện, đánh cờ chắc ác chiến lắm đây.

Hên làm sao, lúc anh Triết từ trên cầu thang xuống thì tôi chỉ thấy anh này cầm mỗi bộ cờ tướng với bàn cờ bằng gỗ thông bóng loáng.

- Cờ vua anh tìm không ra , thôi chú chơi với anh vài ván đợi giờ cơm đi ! – Triết nói.
- Dạ ! – Tôi gật đầu, bắt tay vào bày cờ ra.

Anh Triết nhường tôi đi trước vì tôi cầm quân đỏ, nhưng nói thật là tôi thích khiển quân xanh hơn, đó là màu ưa thích của tôi. Nhưng cũng được, đi trước có lợi, tôi sử ra chiêu “ Tiến chốt tòng quân “ , sau đó đẩy mã bắt đầu bày trận. Những nước cờ đầu tiên, tôi chủ trương thăm dò quân địch, xem thử trình độ cờ của đối phương đến mức nào để còn biết đường mà tiếp. Vì bữa nay là tôi đang đắc tội lớn với anh Triết, may phước là được bỏ qua và lại còn mời về nhà ăn cơm, thế nên nếu trình độ tôi cao hơn thì tôi sẽ đánh nhường, có thể để anh này thắng vài ván gọi là hoà hoãn tình hình, còn nếu Triết giỏi thật thì tôi yên tâm đánh thẳng tay.

Thế nhưng anh Triết này trình cờ cũng gọi là khá, tôi có vài phen gặp kịch biến phải ứng phó điều quân liên tục, nhưng tóm lại là mọi nước cờ đều trong tầm dự liệu. Ván đầu tiên, tôi để anh Triết thắng sát nút khi tôi bị chiếu tướng bắt xe, dẫn đến chiếu bí bởi quân mã. Thế là anh Triết hăm hở bày cờ rủ làm thêm ván nữa, tôi vẫn y như chiến thuật cũ, cứ tỏ ra đánh thật nhưng lại là nhượng cờ, hễ tôi ăn một quân thì để anh này ăn hai quân.

Nói thì là như vậy nhưng thật ra cũng rất khó làm, vì đánh cờ thắng người ta thì dễ, thua cũng không khó, nhưng làm cho người yếu hơn thắng mình mà không để họ biết là mình nhường thì khó gấp bội. Tôi ngoài mặt vừa ra vẻ đăm chiêu suy tư, gãi đầu suy nghĩ liên tục, vừa trong bụng phải tính đến hai nước tiếp theo của anh Triết để còn biết đường mà…nhường cờ.

Hai ông mãnh ngồi nhìn chăm chăm vào bàn cờ gỗ trước mặt, tập trung cao độ chẳng để ý gì xung quanh. Đến khi tôi chuẩn bị hạ pháo của anh Triết, làm mồi câu cho anh này thúc xe chiếu tướng thì sát bên có giọng nói trầm ấm cất lên :

- Thằng bé nó nhường cờ con đấy, đừng chiếu tướng !

Tôi hoảng hồn vì bị phát giác, ngẩng mặt lên đã thấy chú của Tiểu Mai, ba của Triết đang đứng chắp tay sau lưng nhìn vào thế trận cờ lúc này.

- Vậy hả ba ? Hèn gì con cứ cảm giác mấy nước này sao N nó đánh dễ tay quá ! – Triết nheo mắt nhìn tôi.
- Tại…à không…em… ! – Tôi nửa muốn chối là mình không nhường cờ nhưng chả dám hó hé vì như thế thì khác nào cãi lại ba anh Triết, mà thừa nhận thì cũng chết với ông anh nầy, đánh cờ mà âm thầm nhường thì y là khinh thường địch thủ rồi. Thế là cùng trong 1 ngày mà tôi đâm ra chết trân, ngồi bất động đến hai lần.
- Chà, nhường cờ nữa, chú em ghê thật. Đánh thẳng tay anh xem nào, coi có thắng nổi không ? – Anh Triết cười nửa miệng.
- Được rồi, con nghỉ đi, để ba đánh với N một ván ! – Ba anh Triết ngồi xuống làm anh này tức thì ngồi dịch ra.
- Dạ…chú… ! – Tôi nghe gọi đến tên mình thì giật thót cả người.
- Gọi là chú Ba luôn được rồi, con xếp cờ lại đi ! – Chú Ba khoát tay.

Tôi gật đầu ngoan ngoãn xếp cờ lại, thầm rùng mình vì vừa rồi mình đắc tội với con của ông chú này, thể nào bây giờ cũng bị sạc một trận nhớ đời cho xem.

- Rồi, đánh đồng nhé, con mà chấp là chú biết ngay đấy ! – Chú Ba nhìn tôi.
- Dạ, con nhớ rồi ! – Tôi nghe theo thập phần uý kị.

Năm phút đầu tiên, tôi còn e dè đánh thăm dò lực lượng đối phương.

Tầm mười phút sau, tôi đánh thẳng tay, đưa bộ ba xe pháo mã vượt Sở hà Hán giới, thâm nhập sâu vào trận địa quân địch. Chú Ba vẫn bình tĩnh ứng biến, sử ra bộ đôi pháo nguy hiểm liên tục bắn tỉa tướng bên tôi.

Chốc lát nữa, tôi cảm thấy đánh cờ cực kì thoáng tay, cứ như đã gặp được địch thủ lâu này, có bao nhiêu mưu chước trong đầu cũng đều dùng hết chẳng e dè, khoái chí cực kì, chăm chú chơi cờ đến quên cả thời gian.

Tầm mười lăm phút nữa, tôi đã đổ mồ hôi hột, vì tấn công liên tục như vũ bão mà hàng thủ bên chú Ba vẫn điềm đạm an nhiên giữ vững trận địa, lâu lâu lại còn bài sơn đảo mã khiến tôi thất thần mấy phen.

Càng đánh cờ với chú, tôi càng thấm thía câu “ Gừng càng già càng cay “, nguyên cặp pháo với hai con mã và xe của tôi đã bị chú Ba nuốt gọn, trong khi tôi chỉ mới luộc được hàng chốt, một xe và một con pháo. Chốc sau tôi đã thấy khói bốc lên đỉnh đầu khét lẹt khi đến lượt tướng bên mình bị chú Ba vây hãm, đành phải kéo toàn bộ quân về phòng thủ bảo vệ đầu lĩnh.

Vài phút sau đó, tôi chỉ biết chống trả liên tục cầu mong một kết quả hoà, chứ chẳng hi vọng gì thắng nữa, vì bây giờ tôi chỉ còn 1 tượng 1 xe, 2 tốt trong đó 1 chú sắp bị chém, tướng thì đang bị 2 mã và 1 xe của chú Ba công kích liên tục.

Nếu cứ tiếp diễn như thế này, độ trong mười nước đi nữa thì tôi sẽ bị chú Ba chiếu bí, giỏi lắm kéo dài được thêm 3 nước là cùng. Cảm giác gặp phải đấu thủ bề trên khiến tôi vừa thầm phục vừa hãi hùng, quệt mồ hôi trán liên tục.

May thay có tiếng cô Ba gọi ở dưới nhà, bảo mọi người nghỉ tay xuống dưới ăn tối.

- Nghỉ thôi, đến đây là biết rồi nhỉ ! – Chú Ba khoát tay.
- Dạ…con thua rồi ! – Tôi cúi đầu lí nhí.

Lúc xếp cờ, ngẩng mặt lên thì đã thấy Tiểu Mai ngồi xem kế bên nhìn tôi đầy thán phục, anh Minh bồng Bồ Câu đứng coi nãy giờ, thấy tôi anh cười gật đầu, chập sau còn rủ tôi hôm nào chơi thử ván cờ với anh. Chỉ có mỗi anh Triết là choàng vai tôi cười gằn :

- Chú đánh giỏi thế mà giữ sức, làm anh mày quê rồi nhé !
- Ơ…em thua mà…giỏi gì ! – Tôi lúng búng đáp.
- Hờ, cầm cự với ba anh thế là khá lắm rồi, chứ anh đây chẳng chịu được mười phút ! – Anh Triết đáp. – Mà khi nào rảnh, sang đây làm vài ván nữa cho anh học hỏi coi !
- Dạ…. ! – Tôi gật đầu cho qua chuyện, hú vía vì ổng không trách gì mình.

Vào bữa cơm gia đình chủ nhật, cả bàn ăn đầy ắp tiếng cười nói rộn ràng, đồ ăn món uống thì ê hề như bữa tiệc. Nhưng vì vậy mà tôi lại đâm ra ngại, vì cảm thấy như mình chưa hợp với bầu không khí này lắm, thà là ở nhà ăn cơm mẹ tôi nấu thì vẫn ngon hơn, vì rất tự nhiên chẳng e dè. Chính lẽ đó nên vào ăn, tôi đâm ra nhát tay, chỉ dám gắp và hùa cơm vài miếng cho có lệ, dù chốc chốc cô Ba lại bảo tôi cứ ăn uống tự nhiên, và tôi chỉ dám gật đầu liên tục cười trừ nói “ Dạ được mà cô “ .

Nhưng tôi chỉ giữ cho tâm hồn thanh tịnh được có một chút, vì chập sau tôi dòm thấy món chả giò bên kia bàn ngon quá chừng, mà muốn gắp thì phải chồm tay sang, đành tiu nghỉu dòm dĩa cá chiên trước mặt. Với tôi, dùng bữa ở nhà người lạ thì điều đại kị là gắp cá, vì nếu mình gắp cá không khéo phần thân cá sẽ nát, vậy là bất lịch sự, mà gắp khéo để không nát thì chỉ gắp được có miếng nhỏ tèo queo, ăn chả bõ dính răng. Thế nên tôi lại châu đầu vào đĩa rau bên cạnh cùng dĩa thịt bò được anh Triết cứu vớt đẩy qua để hai thằng ăn chung, bên kia thì anh Minh ngồi nhắm bia với chú Ba, chị Tuyết đút cơm cho Bồ Câu, còn cô Ba thì hỏi chuyện chị Diễm liên tục, vẻ như mẹ chồng con dâu hợp ý lắm. Tôi nhìn thế thì lại mường tượng ra cái cảnh quen thuộc như vầy ở nhà tôi hồi trước.

Vừa mới nghĩ đến cảnh đó xong thì y như rằng nhắc người thấy người :

- Ăn đi chứ, ngồi nhìn dĩa rau hoài vậy N ! – Tiểu Mai mỉm cười gắp cuộn chả để vào chén của tôi.
- Ừ…cảm ơn nha… ! – Tôi lúng búng đáp, chết mồ, hông lẽ khi nãy ánh mắt mình nhìn vào phần chả giỏ lộ liễu quá hay sao kìa.
- Thịt chiên nè, lấy bớt rau ra khỏi chén đi ông ơi ! – Nàng lại gắp thêm.
- À…ừ…rau ngon mà ! – Tôi nói bừa làm nàng phì cười cạnh bên.

Đang nửa quê nửa xúc động vì Tiểu Mai lúc nào cũng hiểu ý tôi nhất thì tôi thấy không khí bàn ăn tự dưng lắng xuống đột ngột, và tiếng mọi người nói chuyện đã dần thưa đi, tất cả chỉ vì anh Minh chị Tuyết, hai vợ chồng chú Ba đều đang nhìn tôi với Tiểu Mai, chị Diễm tủm tỉm che miệng.

Và anh Triết mở đầu cho làn sóng công kích :

- Ối làng ơi, bé Mai bữa nay đã chịu gắp đồ ăn cho con trai kìa !

- “ Ơ, bình thường mà, hôm bữa ăn mì tôm thau nhôm Tiểu Mai cũng gắp cho tôi thôi, có gì đâu ! “ – Tôi ngơ ngác nghĩ thầm trong bụng.

Nhưng tôi nghĩ là một chuyện, còn Tiểu Mai là như thế nào với mọi người trong nhà thì lại là một chuyện khác. Chú Ba khẽ cười lắc đầu nhìn tôi, không biết có phải do cảm giác hay ko mà tôi thấy sau ván cờ tướng khi nãy, chú tỏ ra dễ tính hơn đối với tôi.

- Thế là…đã rõ, hờ hờ, hai đứa quen lâu chưa ? – Anh Minh cười cười tiếp lời.
- Hai đứa học chung lớp mà, từ đầu năm đến giờ, phải không con ? – Cô Ba hỏi tu từ.

Tôi ngơ ngác gật đầu cái rụp như rô-bô, khiến chị Tuyết phá ra cười làm Bồ Câu chả hiểu mô tê gì cũng tít mắt cười theo mẹ.

- Em nghi nghi từ lúc chiều nay kìa, mà bây giờ mới dám xác nhận, khửa khửa ! – Anh Triết cười khoái chí – Mẹ thấy con nói đúng không ? Dạo này rủ hoài mà bé Mai đâu có qua nhà mình, chắc mẩm là có bạn trai rồi, chứ lớp 10 bài vở nhẹ hều mà !
- Mày cứ chọc em, để yên hai đứa nó ăn ! – Cô Ba vẫy tay trách, nhưng vẫn tủm tỉm nhìn tôi.

Chị Diễm thì không nói gì, nhưng cũng nheo mắt với Tiểu Mai đầy ý nhị, và lúc này thì tôi mới để ý thấy đôi má nàng đã hồng lên tự lúc nào, chỉ cắm cúi gắp cơm chẳng dám nói gì sất.

- Chú cẩn thận đấy, thằng Tài bạn anh vẫn còn lăm le tấn công đấy ! – Anh Triết cười nham hiểm.
- Ơ….không… ! – Tôi rùn vai chối.
- Không gì, anh nói thật ! – Anh này hiểu sai ý, tưởng tôi không tin vào bản lĩnh “ tài lanh “ của bạn ổng.

Nhưng một mình bạn thì chẳng thế chối lại cái điều mà cả xã hội đều cho là đúng, một mình tôi cũng không thể hó hé gì với cả nhà cô Ba ngoại trừ việc ngồi nghe mọi người nói trêu ghép đôi tương lai tôi với Tiểu Mai. Thế nên từ đó đến hết bữa tối, tôi chỉ biết cắm cúi ngồi ăn rồi ừ hử với anh Triết vài dăm ba chuyện, bối rối chẳng dám nhìn sang Tiểu Mai lấy một lần, và vẻ như nàng cũng vậy. Dùng bữa xong, nàng lẳng lặng ra sau dọn dẹp phụ với chị Tuyết, và có đôi lần hai đứa chạm mắt nhìn nhau rồi lại thôi khi tôi phụ bưng chén dĩa ra bồn rửa bát.

Như vậy thì, tôi nhận lời anh Triết sang đây chơi là sai hay đúng ? Để những lần vô ý chạm tay khi dọn bàn giờ đã không còn như mỗi lúc Tiểu Mai tủm tỉm ấn tay tôi vào dây đàn khiến tôi la oai oái, và tôi cầm ngược tay nàng ấn trở lại nữa, mà đổi lại là cảm giác ngượng ngập khó tả từ cả hai, một khoảng im lặng, vô tình... mà hữu ý !

Chap 147
Sau bữa tối, chú Ba cùng anh Minh lên phòng bàn chuyện công việc, cô Ba bồng Bồ Câu cùng với chị Tuyết đi dạo đường biển, chị Diễm và Tiểu Mai thì rửa chén dĩa sau bếp, tôi đứng trên sân thượng hóng gió với anh Triết.

Nhà anh Triết 3 tầng, nên đứng từ trên tầng thượng là có thể phóng tầm mắt nhìn xa phía biển, buổi đêm gió thổi lồng lộng trên cao.

- Lúc nãy cả nhà chọc, hai đứa thấy ngượng à ? – Anh Triết hỏi.
- Dạ…không, đâu có ! – Tôi chối theo bản năng.

- Ờ, thấy bé Mai chẳng nói gì, im ru nãy giờ !
- ………..
- Cơ mà cái màn gắp thức ăn thì tình tứ rõ phết, hề hề !
- Em…thấy cũng bình thường mà, đi chơi chung mấy nhỏ bạn em cũng hay gắp giùm !
- Nhưng bé Mai lại khác, xưa nay anh chưa thấy nó gắp đồ cho bạn khác giới bao giờ !
- Thì sao ?
- Thì để dành gắp cho bạn trai chứ sao, chú mày khờ nhỉ !
- Ớ…mà anh cũng đâu có ở chung với Mai, sao mà biết được chứ ?
- Thì anh cũng nghe mấy lần mẹ chọc con bé, chỉ là nói chuyện qua lại thôi, nhưng cái đại ý của nó vậy thì ai cũng hiểu !
- Đại ý gì ?
- Sặc, nãy giờ mày có nghe anh nói ko ?

- Dạ…có chứ ! – Tôi đần mặt ra.
- Bó tay ! – Anh Triết lắc đầu ngao ngán, rồi tiếp lời :

- Thế quen nhau lâu chưa ? Có gì khúc mắc thì hỏi đi, anh giúp cho!
- Dạ…đâu có quen gì anh !
- Hơ, cái thằng, hai đứa rõ là cặp đôi với nhau kia mà !
- Ặc…không có phải, em có bạn gái rồi !
- Thì ai chẳng biết, bé Mai chứ gì !
- Đâu phải, bạn gái em là người khác, cũng học cùng lớp !
- Ớ…sao kỳ vậy ?
- Là sao ?
- Con bé nói với anh là nó có bạn trai rồi mà, anh cứ tưởng là chú chứ !
- Không phải em, Mai có biết bạn gái em mà !
- Chứ bạn trai nó là ai ?
- Em cũng đâu biết !
- ………… !
- Em nói thật đấy !

- Thế thì lạ quá ! – Anh Triết nhíu mày.
- Lạ gì anh ? – Tôi thắc mắc.
- Thằng Tài nó kể với anh, bạn trai bé Mai là thằng nhóc học đàn guitar ! – Anh này trầm tư.
- Vậy….Mai còn dạy cho người khác nữa cơ à ? – Tôi sửng sốt.
- Điên, có mỗi cây đàn guitar thì chú ôm về nhà rồi còn đâu ! – Anh Triết hất tay tôi.
- Chắc người khác học ở nhà có sẵn đàn, ôm lên theo thôi ! – Tôi nói.

- Bậy, cái hôm thằng Tài nó tới là hôm gặp chú mà, đúng không ?
- Chắc vậy…à , đúng !
- Ừ, vậy thì nó nghĩ chú là bạn trai bé Mai rồi, anh nghe kể nên cũng tin !
- Đâu phải….. !
- Với cả lúc chiều, anh thấy chú gay gắt như vậy, tưởng đích thị đây là bạn trai con bé rồi, nên anh ngờ ngợ là chú đang ghen !
- ………. !

- À, cái hôm mà anh gặp chú lúc chạy ngược đường, là ôm đàn về nhà đó à ?
- Dạ, em thì không có đàn, nên Trúc Mai bảo em cầm về mà tập thường xuyên !
- Thế thì lạ thật !
- Lạ gì anh ?
- Cây Lakewood đó, đến anh còn không mượn về được !
- …….. !

Tôi lặng nhìn ra phía biển, cảm giác có thể nghe được tiếng sóng rì rào đang lăn tăn tràn đến theo những đợt gió lồng lộng thổi tới lúc này. Không khí mát lạnh gợi cùng hương gió mằn mặn của biển, bầu trời đêm thoáng đãng phóng một tầm mắt ra xa, vầng trăng tối nay đã khép lại đôi mi buồn chìm vào sau những đám mây, hững hờ trôi tự phương nào.

- Anh cứ tưởng chú là bạn trai bé Mai thật ! – Anh Triết thở hắt ra.
- …….. ! – Tôi chẳng biết nói gì với mớ suy nghĩ hỗn độn trong đầu lúc này.

- Hi vọng đứa bạn trai tốt số đó sẽ đối xử tốt với con bé !
- Dạ…. !
- Hồi Mai mới về Việt Nam, cả nhà anh cũng năm lần bảy lượt gọi con bé sang ở chung đấy chứ, nhưng nó nhất quyết không chịu, chỉ muốn ở một mình !
- Sao vậy nhỉ ?
- Anh cũng ko rõ, nhưng nghe loáng thoáng từ mẹ là bé Mai có chuyện gì đó trong gia đình bên Nhật, nên mới nằng nặc chuyển về đây, mà gặng hỏi thì mẹ anh không chịu nói !
- Em nghe Mai kể là không phù hợp với cuộc sống bên đó, tất bật quá hay sao ấy !
- Bé Mai kể với chú vậy à ?
- Dạ, đúng mà !
- Haizz, anh hỏi thì con bé chỉ lắc đầu cười trừ rồi lờ đi, chẳng kể gì sất !
- ……… !

- Hay là chú bỏ bạn gái đi, yêu bé Mai sướng hơn !
- Ấy….vậy coi sao được !
- Chú dở quá !

Vâng, cùng một vấn đề về Tiểu Mai, và ông anh tôi thì mắng “ Mày ngu thế ! “ và anh Triết thì bảo “ Chú dở quá ! “ .

- Thật ra…hồi mới nhập học…em cũng có theo đuổi Mai !
- Hở ? Phải ko ?
- Dạ…nhưng được tầm hơn tháng thì thôi, vì thấy Mai lạnh lùng quá, chẳng có ý gì với em hết, nên mới đành phải vậy !
- Uầy, anh mày tán chị Diễm 3 năm ròng rã trầy vi tróc vảy mới đổ, chú mới có một tháng mà đã vội bỏ cuộc !
- Tại trong thời gian đó, cũng có người khác….à….tán em… !
- Anh chẳng cần biết, nói với chú câu này, cái gì dễ đến thì cũng dễ đi, càng khó có được thì lúc có rồi mới đáng trân trọng !

Vâng, cũng vẫn vấn đề đó, ông anh tôi bảo “ Tao không cần biết bạn gái mày là ai ! “ , và giờ anh Triết nói “ Anh chẳng cần biết lí do ! “.

- ………… !
- Bé Mai tính trầm lắng như vậy đó giờ, nhưng bù lại con bé biết quan tâm hết mực, cái hồi mẹ anh vào viện phẫu thuật là cũng một tay nó chăm sóc !
- ……… !

Chuyện này thì tôi biết, hồi tôi nằm viện, Tiểu Mai cũng lặng thức cạnh tôi mấy đêm, có lúc mắt đỏ hoe, có lúc thì ngủ gật luôn bên giường bệnh.

Gió biển như mạnh hơn, làm những hàng dương đã rạp nghiêng về bên hướng gió, thổi phần phật vào đầu tóc hai thằng con trai đang trút bầu tâm sự về chuyện nữ nhi thường tình, một ông anh thì chốc chốc lại thở dài tặc lưỡi, và một ông mãnh con thì cái mặt cứ đần ra, cố tỏ ra mình là tượng đá trơ lì cảm xúc.

Chốc sau, anh Triết khoát tay nói :

- Thôi xuống, gần 9h rồi, anh phải chở chị Diễm về nữa !
- Dạ, em cũng về luôn ! – Tôi gật đầu đáp.

Xuống lại phòng khách dưới nhà, tôi đã thấy Tiểu Mai ngồi với cô Ba cùng chị Diễm đang cười nói vui vẻ, bông đùa với Bồ Câu đang được chị Tuyết bồng, anh Minh đang ở trước sân săm soi hồ cá với chú Ba.

Thấy tôi bước lại gần, Tiểu Mai thẹn thùng không nói nữa, nàng giả vờ bận tay rót nước liên tục, rồi cầm kẹo dứ dứ chọc ghẹo Bồ Câu.

- Về thôi, gần 9 giờ rồi Diễm ! – Anh Triết nói.
- Ừ, chở bạn về cẩn thận đấy ! – Cô Ba dặn dò.
- Dạ thôi, con cũng xin phép cô về luôn ! – Tôi cúi chào lễ phép.
- Ừm, hôm nào con lại sang chơi nhé ! – Cô cười rồi đứng dậy đi ra phía cổng.

Tôi thưa hết một lượt mọi người trong nhà, nựng đôi má phúng phính của Bồ Câu hẹn lần sau sẽ dẫn cu Bột lên chơi với con bé, rồi dắt xe ra cổng theo sau anh Triết.

- Thôi anh đi trước, nhà vợ hơi xa, hai đứa về sau nhé ! – Anh Triết cười cười.
- Vô duyên, ai là vợ ông ! – Chị Diễm đập vai anh này cười lỏn lẻn – Chị về trước nhé hai đứa, đi đường vui vẻ, hì hì !

Hiển nhiên là tôi chở Tiểu Mai về rồi, nàng đang ngồi sau xe mà, và vẻ như chị Diễm vẫn tưởng rằng hai đứa tôi là một đôi, nên vừa nãy chị nháy mắt với Tiểu Mai tủm tỉm đầy ý tứ.

- Về nhé ? – Tôi cố ra vẻ tự nhiên nói.
- Ừa…. ! – Tiểu Mai khẽ gật đầu.

Tôi đạp chầm chậm, đến cuối đường rẽ trái rồi lên dốc, thêm một đoạn nữa là sẽ ngang qua bờ biển, và lại sẽ đến con đường biển quen thuộc. Tôi cũng không biết tại sao tôi lại chọn hướng đi này, trong khi đi theo hướng ngược lại thì sẽ về nhà Tiểu Mai nhanh hơn, nhưng tự nhiên vô thức, tôi đã mặc định nếu có phải về nhà, thì ngang qua biển rồi hẵng về, chẳng tốt hơn sao ?

Tôi nhìn ra phía biển, xuyên qua những hàng dương, biển đêm nay tối mịt vì trời nhiều mây, xa xa nơi đường chân trời là những ánh đèn nhỏ lấp lánh của những con tàu đánh cá đèn buổi khuya.

“ Tôi có một giấc mơ, vẻ như là từ kiếp trước vậy, vì từ nhỏ khi chưa biết đi, còn được bà ngoại tay cầm quạt nan hát ru, thỉnh thoảng tôi mơ thấy lại cùng một khung cảnh. Bầu trời đêm ngàn sao lấp lánh, tôi đứng trên bãi biển thoáng sáng ánh đèn từ các trụ cầu pha lê nhỏ ở các lối đi, và ở xa kia nơi có đường chân trời, là những ánh đèn nhỏ li ti đủ màu xanh tím vàng đỏ, lúc hấp háy lúc vụt tắt từ các con tàu đánh cá. Tôi chưa từng kể với ai điều này cả, tôi tâm niệm khoảng bình yên này có lẽ tôi sẽ giữ cho riêng mình, hoặc tôi sẽ kể cho người mà tôi…… “

- Biển đêm đẹp quá N ha ? – Tiểu Mai cắt ngang dòng suy tưởng của tôi.
- Ừ…sao mà đẹp ? – Tôi thấy nàng cũng đang nhìn ra biển.
- Màu đen, rồi các màu khác nữa, nhìn…lấp lánh ! – Nàng trả lời.
- Vậy thì đẹp chỗ nào ? – Tôi hồi hộp hỏi.
- Thấy….yên bình lắm ! – Nàng đáp.

Tôi không nói gì, lại chạy tiếp về hướng đường biển, nhưng guồng chân đã chậm hẳn….chỉ là để Tiểu Mai đang ở phía sau có thể nhìn hết quang cảnh biển trong thời khắc này.

Đến bây giờ, tôi cũng không biết phải diễn tả cảm xúc trong tôi ngày ấy làm sao cho đúng, bất ngờ, thảng thốt, gọi là kinh ngạc vào lúc đó cũng không sai, Vì tôi cứ nghĩ cả đời này, giấc mơ đó sẽ mãi chỉ là giấc mơ của riêng tôi, cảm giác đó sẽ chỉ mỗi mình tôi hiểu thấu được, định nghĩa và đặt tên được nó. Nhưng khi gặp được câu trả lời được nói ra bởi người khác mà không phải từ tôi, thì nên gọi người đó là gì ?

Nếu là con trai, dễ thôi, gọi hắn là chiến hữu, là huynh đệ tốt !

Còn là con gái, phải nói rằng đó là sao ?

Phải chăng, là hai tâm hồn đồng điệu ?

Chap 148
Sau phút nói chuyện ngắn ngủi đó, cả hai đứa lại im lặng, Tiểu Mai vì sao thì tôi không biết, có lẽ nàng vẫn còn ngượng vụ khi nãy tụi tôi bị cả nhà cô Ba ghép đôi. Còn tôi thì im lặng vì cảm khái bởi phút ban nãy, và cũng bởi cuộc nói chuyện với anh Triết trước đó.

Gió đã bắt đầu lạnh dần, thốc ngược từng cơn khi tôi chạy quẹo sang đường NTT, rời khỏi đoạn bờ biển ban nãy. Gió thổi mạnh, tôi đã thôi thong dong mà chuyển sang nhấn mạnh pê-đan, ngược lên dòng những cụm lá cây và bụi bặm đang kéo nhau bay loạn xị.

Và gió cũng thổi mạnh trong lòng tôi, hất tung lên những tình cảm, những khoảnh khắc tôi đã cố và tự che giấu bằng một lớp bình phong mang dáng dấp một nụ cười rạng ngời và tươi vui.

Rồi từng hạt mưa nặng trịch rơi lộp độp, một cách thảng thốt và bất ngờ xuống vai hai đứa, lách tách và lạnh buốt. Tôi vội đạp nhanh để ra khỏi cung đường mà xung quanh chỉ toàn là những hàng cây xanh được trồng làm cảnh, mưa đã bắt đầu nặng hạt, khi đến toà nhà Đài truyền hình, tôi tấp xe vào lề rồi vội dắt lên hiên, dựng xe và cả hai đứa nép tạm dưới mái hiên bằng đá hoa cương chỉ nhô ra ngoài một đoạn nhỏ, và mưa vẫn có thể theo gió tạt vào chúng tôi.

Cả hai đều ướt mem, tôi nhìn sang Tiểu Mai, nàng vuốt từng lọn tóc ướt sũng dính bết trên đôi má hồng và bờ cổ trắng ngần thanh tao, nhìn tôi mỉm cười trong gió lạnh.

- Có ướt nhiều không ?
- Hì, N nhìn lại mình đi, còn hỏi ai nữa !
- Mưa gì ác nhơn thế không biết, toàn chơi bất đắc kỳ tử !
- Trời không mây, gió lạnh là nghi rồi, ai bảo N không để ý !

Cơn mưa đầu mùa nơi phố biển như không được báo trước, bất ngờ theo gió đến, mạnh mẽ và lạnh căm. Trước mặt tôi chỉ là những ánh đèn từ các nhà đối diện sáng lờ nhờ khi nhìn xuyên qua làn mưa dày đặc, bên đường có bóng những người đội áo mưa vội vã chạy xe về nhà, mọi thứ khi bị bất ngờ đều hối hả và cập rập.

Tôi nhìn đồng hồ, đã 9h đúng, và mưa thì có vẻ như còn lâu mới tạnh, gió mỗi lúc một mạnh hơn, thổi từng khóm mưa thành những luồng nước chỉ chực chờ tạt qua mái hiên.

- Đứng qua đây đi Mai, bên đó bị tạt đấy !

Tôi đổi chỗ cho Tiểu Mai, bảo nàng nép sát vào trong, rồi tôi với tay đẩy xe dựng lại phía trước chỗ nàng, vẻ như là chút cố gắng đầy bất lực của tôi khi hi vọng cái sườn xe dẹp lép sẽ cản được những đợt mưa chốc chốc lại tạt vào hai đứa.

Đó là lần đầu tiên chúng tôi cùng nhau đứng dưới trời mưa, mái hiên nhỏ của phòng bảo vệ trước Đài truyền hình không đủ che chắn, tôi cho hai tay vào túi để giữ ấm, cạnh bên Tiểu Mai ôm đôi vai gầy hờ hững. Tôi khẽ nhìn, tự dưng lại thấy nàng như đang mỉm cười, đưa mắt nhìn màn mưa dày đặc và gió vẫn đang thốc từng cơn.

- Nè, N một bên, mình một bên ! – Tiểu Mai chìa cho tôi một đầu headphone từ điện thoại di động.
- Gì vậy ? Mưa ầm ầm sao nghe ? – Tôi ngạc nhiên nói, nhưng vẫn cho tai nghe vào.
- Hì, vì bản này phải nghe dưới mưa ! – Nàng nhoẻn miệng cười.

Giai điệu dương cầm thánh thót, lúc trầm bổng, lúc sâu lắng, nhẹ nhàng nhưng nhiệt thành, hệt như cơn mưa đầu mùa đang trút xuống phố biển lúc này vậy. Chắc các bạn cũng biết đó là bản gì rồi, Kiss the rain của Yiruma, và đặc trưng của bản piano này đó sẽ là một sự kết hợp hoàn hảo khi nghe cùng với Rainy mood.

Chưa bao giờ tôi được nghe một bản nhạc nào hay đến vậy, lại càng không thể tưởng tượng ra một bản nhạc có thể nghe cùng với thiên nhiên.

- Bản này hay quá, tên gì vậy ?
- Là Kiss the rain !
- Nụ hôn trời mưa à ?
- Ngốc, là “ Hôn mưa “ thôi !

Tôi trộm nhìn Tiểu Mai, nàng tủm tỉm cười, đưa tay vuốt tóc đôi làn ướt, và tôi đâm ra ngượng, lẩm bẩm bâng quơ khi bất chợt nàng quay sang.

- Mưa thì sao mà hôn nhỉ ?!

Mưa càng lúc càng to hơn, cứ như đã tích tụ lâu ngày kể từ mùa xuân đầy nắng, để bây giờ cơn mưa đầu mùa dồn hết nước tự thinh không xuống trần gian, xuống thành phố biển nhỏ bé, xuống mái hiên ngắn ngủn, xuống hai người đang lặng im ngắm mưa, theo đuổi những ý nghĩ khác nhau, và chỉ chung một điểm duy nhất là bản nhạc, thông qua hai đầu headphone là sợi dây duy nhất kết nối cả hai đứa.

- “ Mình về rồi ai giữ cặp cho N, hì ! “

Tôi vẫn nhớ buổi chiều ngày hôm đó lắm chứ, lần đầu tiên tôi biết thế nào là có một người con gái đang chờ mình.

- “ N khen thì mình nhận, hì hì “

Tôi cũng nhớ buổi đầu được nghe Tiểu Mai đàn piano nữa, bản River flows in you tuyệt diệu mà tôi cứ ngẩn ngơ nghe mãi.

- “ N sốt toàn 40 – 41 độ, nằm mê man mà có khi lại mê sảng nữa, nói tùm lum hết, rồi bác sĩ bảo N sốt xuất huyết nhưng cũng bị viêm phổi, nên sẽ có đôi khi khó thở, rồi…rồi còn.. lúc nãy.. ! “

Giờ tôi cũng hiểu vì sao Tiểu Mai lại dừng lúc đó mà không nói nữa, nhưng tại sao tôi cứ luôn cố không hiểu, cứ luôn cố trốn tránh đi cái sự thật mà lẽ ra tôi phải chấp nhận ?

Tôi không quên gì cả, tôi cũng không phải người vô tâm, tôi nhớ hết, tôi nhớ mọi chuyện.

- “ Hic, gãy xương là lúc sáng N nằm luôn trên sân rồi, đâu có còn đi đứng được chứ ! “

- “ Bột nè, con thấy cậu N không ? Ném cho trúng nha ! “

- “ Em…có bạn trai rồi, vậy thôi ! “

- “ Dù anh có là ai chăng nữa, hay đến từ đâu đi nữa, hay cả những việc anh đã từng làm, hết thảy đều không quan trọng, chỉ cần anh yêu em, vậy thôi ! “

Mưa vẫn nặng hạt không ngơi nghỉ, tôi thấy tim mình như thắt lại, uất nghẹn.

- “ Khuya vậy rồi mà N không ngủ hở ? Ngồi đây lạnh lắm ! “

- “ Tiểu nữ mời đại hiệp dùng trà, hì hì ! “

- “ Rồi, N đeo lên vai đi, dây đàn Mai chỉnh chuẩn hết rồi, hôm sau học lại mang sang đây nha ! “

- “ Ăn đi chứ, ngồi nhìn dĩa rau hoài vậy N ! “

Tôi lại trộm nhìn Tiểu Mai, nàng khép hai bàn tay lại đưa lên môi hà hơi cho ấm, vai run lên từng hồi, tóc ướt dính bết vào người. Mưa vẫn to, gió vẫn thổi, và tiếng dương dầm vẫn đều đặn vang lên bên tai.

- “ Cây Lakewood đó, đến anh còn không mượn về được ! “

- “ Bé Mai tính trầm lắng như vậy đó giờ, nhưng bù lại con bé biết quan tâm hết mực, cái hồi mẹ anh vào viện phẫu thuật là cũng một tay nó chăm sóc ! “

- “ Hi vọng đứa bạn trai tốt số đó sẽ đối xử tốt với con bé ! “

Là do tiết trời lạnh lẽo, là gì hoàn cảnh đẩy đưa, hay là tại bản năng, hay bởi những điều gì đó mà khi không còn chối bỏ chân tâm ?

Tôi nhẹ cầm lấy tay Tiểu Mai khẽ nắm, dẫu biết rằng tay tôi cũng lạnh, cũng chẳng khá hơn gì cả.

Nhưng tôi biết, trái tim sẽ ấm lên, bằng một cách nào đó...

Nàng ngỡ ngàng nhìn tôi, rồi khẽ cắn môi thẹn thùng, tôi biết, nếu trời không mưa, nếu có ánh sáng, tôi sẽ thấy đôi gò má cao của nàng đang ửng đỏ, và mỉm cười nhẹ nhàng.

- “ Trời lạnh mà ăn kem, không thấy lạnh à ? “
- “ Không, ấm lắm ! “

Tin rằng bây giờ tôi đã hiểu như thế nào là ấm áp trong tiết lạnh, nhưng chỉ biết thở dài, nhìn mưa và cười cay đắng, vì thời gian chẳng bao giờ trở lại cả, chẳng bao giờ… !

Chap 149
Mưa vẫn không có vẻ gì là ngơi đi chút nào, gió ngược từng hồi thành dòng kỉ niệm tuôn ào trở về, trong cái giá lạnh ướt đẫm, đôi tay đang nắm lấy nhau đã ấm dần. Tôi lúc này, không phải là đầu óc suy nghĩ hay lí trí dẫn đường, chỉ biết rằng tận sâu thẳm con tim, tôi rất muốn…ôm chầm lấy Tiểu Mai, tôi muốn được che chở cho nàng, dù là chỉ trong cơn mưa. Tôi cảm nhận được sức nặng và niềm hạnh phúc khi ở vị thế một người con trai có thể làm bờ vai vững chắc hay bàn tay ấm áp cho một người con gái.

Nhưng, bây giờ đâu phải là như lúc tôi không có phải chịu trách nhiệm với một ai đó, như cái lúc suốt ngày chỉ biết ngắm nhìn con gái rồi bình phẩm này nọ. Đã có người vì tôi mà lo lắng, vì tôi mà phải khóc tức tưởi khi chứng kiến cảnh tượng bạn trai mình đi với một người con gái khác. Tôi chưa làm gì để chuộc được lỗi lầm đó với người ấy cả, tôi chỉ là một thằng con trai bình thường, nhưng lại trở thành một người hoàn toàn khác, đã biết thế nào là rung động và lo lắng, áy náy không nói thành lời mỗi khi làm sai điều gì đó.

- “ Lớp mình ở bên đây nè N, ôm ghế đi đâu vậy ? “

- “ Em với N có ra sao, chẳng phải việc của mấy anh ! “

- “ Lần này thôi nhé, lần sau chết với tôi ! “

Tôi nhớ nụ cười toả nắng ấy, nụ cười làm tôi cảm thấy cuộc đời đẹp hơn, rạng ngời hơn mỗi khi thấy người đó, hơn ai hết, tôi cảm nhận được mình là người nếm trải được cảm giác hạnh phúc tình cảm lứa đôi sớm hơn những bạn đồng trang lứa khác.

Tôi không quên được nét bĩu môi phụng phịu, khuôn mặt dỗi hờn mỗi khi hai đứa giận nhau, dù là chẳng được bao lâu là lại làm lành như cũ.

- “ Ừ, mà nãy thấy vậy, Vy hơi buồn đó, sau này có đi đâu, hai đứa đi chung nha ! “

- “ Là tha rồi đó, hì hì, nãy giờ chỉ đùa chọc N thôi, chứ hôm qua nhỏ H tới nhà Vy kể hết oy, hết giận từ hôm qua rồi kia ! “

Tôi thích dáng vẻ dễ thương, đáng mến của người đó, lúc nào cũng nhiệt thành như tình cảm luôn bộc lộ ra ngoài.

- “ Ộ ôi, nhìn rùa con yêu ghê là ! “

- “ Nhà người ta bên này nè ông ơi, nãy giờ chạy sai 3 lần rồi nha ! “

Tôi cũng cảm mến những nét giận hờn, dù có đôi lúc thấy quá đáng nhưng âu cũng chỉ là vị đắng trong mật ngọt, hoàn hảo hơn mà thôi.

- “ Vừa nãy cũng không hẳn là giỡn đâu ! “

- “ Đã là gì của nhau mà giận, hứ ! “

Tôi cũng nhớ như in cái lần mà bị chuyển lớp, Vy tất tả nhờ thầy Phương xin giùm tôi, và đôi mắt đã đỏ hoe khi biết rằng tôi vẫn phải sang 10A2. Cả nét chữ nắn nót trong tập vở viết bài hộ tôi những ngày bệnh phải nằm viện, hay những lần tôi học dốt tiếng Anh, Vy kiên nhẫn dạy kèm tôi, dẫu biết rằng không giúp gì nhiều nhưng tôi vẫn cảm động, tính em ấy ham chơi là thế mà vẫn chịu ngồi yên giảng bài cho thằng con trai dốt Anh ngữ này.

Cơn mưa đầu mùa đã nhỏ dần lại, gió đã thôi còn mạnh mẽ như lúc đầu, tôi…cảm nhận rõ mình đang lơi dần nắm tay của Tiểu Mai.

Đối với tôi, những kỉ niệm với Vy không sâu đậm như của Tiểu Mai, nhiều nhưng không có thể nói ra bằng lời. Chỉ có duy nhất bản thân là cảm nhận rõ rệt được tình cảm em ấy dành cho mình, cảm nhận được cái nhói đau khi em ấy gượng đứng vững trong cái đêm ngoài bờ biển, hay buồn rầu vì tại tôi mà Vy phải tức tưởi nấc không thành tiếng. Mỗi lần nhớ tới điều này, tôi đều tự dằn lòng mình tuyệt đối không được làm gì có lỗi với Vy.

Tôi vẫn nhớ khoảnh khắc Vy quay xuống từ bàn trên, ngoắc tay bảo tôi nhìn lên, và em ấy tay cầm bút xoá, viết 2 từ “ đầu đá “ lên mặt hông bàn học, rồi cười thật tươi. Cảm xúc đó hãy còn tươi mới lắm, chỉ như vừa xảy ra hôm qua mà thôi.

- “ Nè, xa mặt…đừng cách lòng nha ! “

- “ Tự hiểu đi, ngốc quá mà ! “

Tôi lúc này chợt hiểu ra, mình không còn có tư cách lựa chọn lại nữa, chọn Tiểu Mai thì Vy sẽ buồn khổ, nhưng nếu tôi ở cạnh Vy mà trong lòng cứ canh cánh về Tiểu Mai thì quả thật là quá nhẫn tâm với Vy rồi.

Tôi, phải có một quyết định rõ ràng, dứt khoát, không được phân vân nữa !

Vy ư ? Phải rồi, người ta tốt với mình thế kia mà, còn phải nghĩ gì nữa.

Nhưng Tiểu Mai thì sao ? Những cảm xúc vừa nãy là sao ? Cái nắm tay này là sao ?

Tôi biết phải làm sao cho đúng đây chứ ? Đánh đổi hạnh phúc lâu dài cho một tình cảm bất chợt, hay là nhân lúc tình cảm đó còn chưa sâu đậm, chấm dứt để đỡ đau khổ về sau ?

- “ Tuỳ N, Vy không quản được, chỉ cần….. ! “

Cơn mưa đầu mùa giờ đã nhỏ lại, chỉ còn lắc rắc thành những hạt sương tan vào không khí, gió cũng ngừng thổi đi những giá lạnh, bên mái hiên tuôn nước thành dòng, và tôi….đã rời tay Tiểu Mai tự lúc nào rồi.

Rất lâu, rất lâu sau đó, hay chỉ là do tôi tưởng tượng lệch lạc thời gian về vài phút vừa trôi qua, tôi khó khăn nói lên thành lời :

- Tạnh mưa rồi, về thôi !

Tiểu Mai yên lặng ngồi sau xe, tôi chầm chậm đạp, và đâm ra lạnh lùng hẳn đi chẳng buồn nói gì, vì tôi biết, nếu nói ra, tôi sẽ không thể nào ngăn lại tình cảm đang mãnh liệt trỗi dậy sau ánh mắt ngơ ngác của nàng vừa nãy.

Áy náy, tội lỗi, hối hận ?

Hay chỉ đơn giản như một cơn mưa chợt đến rồi chợt đi, sau khi đã làm ướt đẫm cả một thành phố biển, và chỉ sáng hôm sau là trời quang mây tạnh, rồi mọi chuyện lại đâu vào đó ? Như chưa từng có gì xảy ra ?

Con đường về nhà Tiểu Mai hôm nay dài lê thê, và tôi chỉ mong cho nó cứ dài bất tận mãi như thế, để tôi không phải đối mặt với giây phút phải nói ra một điều gì đó, thật dứt khoát, thật tàn nhẫn.

Nhưng cái gì cũng phải có điểm dừng, cảm xúc, tình cảm dù có mạnh mẽ bộc phát đến đâu thì cũng phải dừng lại. Tôi chầm chậm dựng xe trước căn nhà có cánh cổng màu đen quen thuộc, lá cây trong vườn đã ướt đẫm rủ xuống từng cành.

Tiểu Mai vẻ như biết rằng, tôi sắp nói ra điều gì đó, nàng đan hai tay vào nhau, nhìn tôi, và mong đợi…

- Này, nói nè !
- Ừ ?
- Từ mai…..N sẽ không qua học guitar nữa đâu nhé !
- Sao….sao vậy ?
- Ừm…cũng gần phải thi học kỳ rồi, ôn bài nữa….lúc nào thi xong, coi rảnh được thì N lại qua tập !
- …………….. !
- Nhé ?

Và chỉ trong thoáng chốc, tôi nhận rõ ánh mắt của nàng như….ghét tôi lắm, cái nhìn đầy bất nhẫn và không cam chịu, rồi nàng quay bước vào nhà.

- Đợi mình chút !

Tôi không biết sao nàng lại bảo tôi đợi, và rồi mãi đến một hồi lâu sau, Tiểu Mai mới chầm chậm bước ra, tay cầm mớ tập vở của tôi…..mắt nàng hoe đỏ, nhưng đầy kiên nghị.

- Có thật vậy không ? – Tiểu Mai môi run run hỏi.
- Ừm…. ! – Tôi chậm rãi gật đầu.
- …………… ! – Nàng nhìn tôi đầy thất vọng.
- Xin lỗi….giá mà có thể quay trở lại….từ đầu năm… !
- …………… ! – Nàng lặng im không nói.
- Thôi, khuya rồi, vào nhà đi ! – Tôi khó khăn nói.

Tiểu Mai vẫn đứng yên bất động, nhìn tôi nhưng ánh mắt đã vô hồn, bất lực.

- ………… !
- …………………… !

Và một khoảng yên lặng chầm chậm trôi, hai đứa tôi đứng nhìn nhau, trân trối.

Tôi buồn bã thở hắt ra, cố lắm mới thốt lên thành tiếng :

- Sau này….tự giữ gìn sức khoẻ….. !

Rồi tàn nhẫn quay xe đạp về, vạn lần không dám ngoái nhìn lại hình ảnh một người con gái vẫn đứng lặng yên trong đêm, vì tôi biết chỉ cần quay đầu lại nhìn một khoảnh khắc thôi, tôi sẽ vứt bỏ tất cả mà ôm chầm lấy nàng.

Nhưng không, tôi đã chọn không làm như vậy, tôi tin rằng mình đã chọn lựa đúng đắn, tôi tự huyễn hoặc, trấn an bản thân bằng mớ suy nghĩ biện minh trong đầu, và tự nặn óc suy nghĩ không ngừng về Vy.

Phố biển về khuya sau cơn mưa thật buồn, vắng lặng, lạnh lẽo, trống rỗng….và nhẹ tênh.

Đừng khóc vì một thằng con trai như tôi, Tiểu Mai, đừng khóc……. !

Chap 150
Về đến nhà, tôi nặng nhọc dắt xe vào trong, đầu óc hoàn toàn trống rỗng, mẹ hỏi gì cũng chỉ ừ hử cho qua chuyện, tắm rửa rồi đi thẳng lên lầu vào phòng tắt đèn, khoá trái cửa lại. May thay ông anh cũng đang cắm đầu học, thấy bộ dạng lầm lũi này của tôi cũng chả buồn hỏi gì, tốt thôi, vì tôi chẳng muốn bị ai làm phiền lúc này.

Tôi nằm phịch xuống giường, vắt tay lên trán nhìn trần nhà, mà chẳng hề ý niệm được tôi đang và sẽ nghĩ gì. Cảm giác như tôi chẳng hề thở, và có đôi khi lại thở gấp vì ứ nghẹn, nấc không rõ tiếng. Rồi như cái lần bị mê sảng vì sốt, chốc sau tôi thấy xung quanh mình tối đen như mực, và những câu nói, những hình ảnh cứ liên tục ùa về. Tôi trở mình liên tục vì không ngủ được, cổ họng nghẹn ứ lại, khó thở vì tức ngực.

Day dứt mãi không yên, cảm nhận rõ rệt quả tim đang nhói đau, đập binh binh trong lồng ngực. Tôi một mình đối diện với bóng đêm, với bản thân, dù là nhắm mắt hay mở mắt cũng chẳng khác gì nhau, tất cả đều lặng thinh, trống rỗng và vô hồn.

- Mày ác thật đấy, nắm tay con gái nhà người ta, gieo hi vọng cho người ta, rồi mày đạp đổ mọi thứ !
- Tao….không phải muốn như vậy !
- Nói láo, mày đâu có biết tình cảm thực sự nó như thế nào !
- Tao biết, tao trải qua hết rồi !
- Hê, nhãi ranh nứt mắt, tình yêu nó chẳng phải là những cảm nhận bốc đồng của mày đâu, mày chỉ mới nhìn mọi thứ từ một mình bản thân mày thôi !
- Chứ tao phải làm sao ? Tao bỏ Vy để quay sang Tiểu Mai à ? Người ngoài sẽ nói tao ra sao, Vy sẽ nghĩ tao như thế nào ?

Có một thằng N đang bất lực gào thét, che đậy và lấp liếm bằng cách phản ứng dữ dội, và một thằng N khác đang khoanh tay, vênh mặt nhìn nó, trong tâm tưởng.

- Mày chỉ biết lo cho cái sĩ diện của mày thôi sao ? Tao chẳng ngờ cái điều đầu tiên mày nghĩ đến lại là danh dự !
- Mày thì biết quái gì, tao là vì Vy, tao không muốn em phải khóc vì tao nữa !
- Thế vừa rồi ai đã lại khóc vì mày ?
- Tao….tao không biết !
- Ai đã âm thầm giúp mày học tiếng Anh, ai đã cho mày biết thế nào là cảm giác khi được là một bờ vai ? Mày bảnh lên từ lúc đó chứ gì ?
- ………….. !
- Ai đã bày kế cho mày xin lỗi Vy, ai đã giúp mày làm quà tặng cho người mày gọi là bạn gái ? Hả ?
- ……………………. !
- Ai lo cho mày cả đêm trong bệnh viện, rồi ai pha trà cho mày thoả thê mà uống ? Ai kiên nhẫn dạy cho cái thằng đầu đất như mày tập guitar, dẫu người ta biết rằng mày học là để đàn cho một người khác nghe ?
- Mày….tình cảm không phải là chuyện ơn nghĩa !
- Thằng ngu, mày đã bao giờ tự đặt mình vào vị trí một người âm thầm cầu chúc cho người mày yêu hạnh phúc bên người khác chưa ?
- …….. !

- Ừm, mày là con trai đấy, nhưng mày có dám khẳng định, lúc mày vừa được Vy nắm tay xong rồi lại bảo rằng chia tay, và mày quay trở về nhà một mình, rộng rãi nhưng trống vắng không có ai cạnh bên, mày có đau khổ không ?
- …………. !
- Hay là mày tự ngồi khóc một mình, dẫu biết rằng, có khóc đến sáng cũng chẳng có ai đến cạnh bên ?

Tôi giật mình bật dậy giữa đêm, lưng áo đã ướt đẫm mồ hôi, hai tay nắm chặt lại tự lúc nào. Tôi quệt mồ hôi, tựa lưng vào tường thở dốc, cảm nhận được cái nấc lên vì khó thở, tim thắt chặt lại trong ngực và nhói lên thật đau, rồi kéo lên đằng lưng từ từ ngồi thịch xuống đất.

Cắn răng, đưa tay bóp trán thật mạnh, tự đánh vào đầu mình thật đau, rồi cuối cùng vò đầu, ôm mặt thở hắt ra.

- Tôi rốt cuộc, đã là sai hay đúng vậy ? Ai đó nói cho tôi biết đi !

Đêm thật dài, cũng không nhớ là đã trôi qua bao lâu, tôi cứ ngồi vô định trong phòng, mắt thẫn thờ nhìn màn đêm vô hồn không xúc cảm.

Rồi tôi đứng dậy, mở cửa phòng, mọi người trong nhà đã ngủ say hết cả, tôi nhẹ bước ra ban công, leo lên sân thượng nằm vật ra đất. Vậy mà nhìn đồng hồ chỉ mới hơn 1h sáng, giờ thì tôi mới thấm thía câu “ Thức đêm mới biết đêm dài “ này.

Bầu trời đêm sau cơn mưa đầu mùa giờ đã tạnh quang, lấp ló sau vài áng mây còn lững lờ sót lại là đâu đó một vì sao xa sáng lấp lánh. Gió đưa từng cơn mát rượi, bốn bề xung quanh im lặng tĩnh mịch, thỉnh thoảng vài giọt nước mưa trên những cành lá đã ướt sũng nước tí tách rơi xuống mặt đường.

Tôi rất thích được ngắm trời đêm, kể từ cái đêm hồi tôi lên 2, đang ngồi tựa cửa sổ chống cằm nhìn ra ngoài đợi ba sang nhà ngoại đón về, thì bất chợt tôi nhìn thấy sao băng vụt sáng qua màu đen tuyền của buổi khuya. Kể từ đó, mỗi lần buồn một chuyện gì, hay cần yên tĩnh để cân bằng tâm trạng, tôi đều đợi đến lúc cả nhà ngủ hết rồi mới một mình lên sân thượng ngắm trời đêm.

Giữa cả một vùng thinh không cao vợi của buổi khuya tịch mịch yên ắng, ánh sao lấp lánh hé ra rồi lại núp vào sau mây, chốc chốc lại có ánh đèn xanh đỏ nhấp nháy của những chiếc máy bay đêm.

Phải chăng trước cái bao la của đất trời, mỗi người chúng ta chợt cảm thấy mình nhỏ bé lại, và cảm xúc đã tự tan biến đi, chỉ còn lại nỗi khát khao được hoà nhập làm một, được tan biến vào bầu trời, và nhìn thế giới từ trên cao ?

Tôi vẫn nhớ lần đầu tiên gặp Tiểu Mai, và nàng đúng là mẫu người con gái trong mơ của tôi, thanh mảnh xinh đẹp, thoáng chút kiêu kỳ và lạnh lùng. Kể từ buổi chiều hôm đó, tôi đã xác định là bằng mọi giá phải chiếm lấy tình cảm của nàng rồi. Nhưng kể từ bao giờ, tôi đã đánh mất đi mục tiêu đó vậy ?

Vì nàng lạnh lùng quá đỗi ?

Vì nàng đã quên tôi rồi ?

Hay vì Vy đã làm tôi quên mất Tiểu Mai, tại Vy thích tôi ra mặt, và một thằng học trò lớp 10 ngây ngô đã đón nhận điều đó ngay lập tức, bằng cái suy nghĩ rất người lớn, và cũng rất ngu ? Thà yêu người yêu mình chứ không yêu người mình yêu ?

Không, bây giờ đổ tại cho Vy thì cũng chỉ chứng minh rằng tôi là một thằng hèn mà thôi. Lỗi tại tôi không kiên định, không dứt khoát, đã để sự việc đi xa đến mức này, đã lờ mờ nhận ra nhưng lại luôn tự lừa dối bản thân, không tự chấm dứt đi tình cảm đó, tự cho mình cái quyền xứng đáng nhận được mọi thứ mà không cần để ý cảm giác của ai kia…

Nhưng chẳng phải hôm nay tôi đã dứt khoát rồi đó sao ? Nhẫn tâm nữa là đằng khác, còn có ai ác hơn một thằng con trai chỉ vừa nắm tay người con gái dưới mưa như lứa đôi, rồi chốc sau lại khước từ người đó, tự mình gieo lên ngọn lửa trong đêm lạnh rồi thổi phù vụt tắt, phũ phàng và vô cảm.

Vậy là giờ còn đâu những lúc hai đứa cười nói vui vẻ, còn đâu những lúc Tiểu Mai ấn tay tôi vào đàn, hay tôi chốc chốc lại lẻn ra sau hù nàng bất ngờ nữa. Sẽ không còn những tách trà đào ấm nóng, những tiếng đàn dương cầm thánh thót, hay tiếng guitar đượm buồn trong buổi chiều tà nữa.

Chỉ còn lại cái gì đó đã rạn nứt trong tim, một cảm giác mất mát nhưng vô hình, trống rỗng mà nghẹn ứ, đông đặc….rồi vụn vỡ.

Khu phố yên lặng tịch mịch, ánh đèn vàng ở trụ đèn càng làm mọi vật thêm tối hơn, và tiếng lách tách khẽ rơi của những giọt mưa còn sót lại càng làm không khí yên lặng hơn, gió đưa sương đêm thấm vào cơ thể, lạnh buốt như cơn mưa vừa rồi.

Chỉ có bàn tay bên phải….là hãy còn ấm lắm…. !

Ngày mai, chúng ta rồi sẽ gặp nhau ra sao đây, Tiểu Mai …… ?

Post a Comment

 
Top